Chương 42: Phúc lợi của anh

Lĩnh giáo qua kỹ thuật bưu hãn của vợ, cuối cùng trung tá Cù tiếp nhận vô lăng.

Ôn Miên ngồi ghế trước, hôn lên má người đàn ông, đối phương siết chặt cằm cô, giọng điệu chế nhạo: "Đây tính là gì?"

Cô không biết từ lúc nào, mình hôn chồng cũng cần lý do rồi hả? Cũng cùng cô gái khác lăn lộn trên giường rồi, cho cô hôn một cái cũng không được sao?

Cù Thừa Sâm thấy cô trầm mặc không nói, hung hăng cắn cô một cái, bá đạo gặm cắn căn bản không tính là hôn.

Không biết môi lưỡi giằng co như thế trong bao lâu, sau khi buông cô ra, anh im lặng khởi động xe.

Mặt Ôn Miên tự nhiên cũng rất nóng, rút về chỗ ngồi không lên tiếng. Xe có rèm che vững vàng dừng trong một con ngõ nhỏ, đương nhiên không phải vì người nào đó lạc đường, cô cảm thấy đây là dấu hiệu của điềm xấu.

"Không phải chúng ta về nhà sao?"

"Ôn Miên, em trêu chọc anh trước."

"...... Em nào dám trêu chọc sếp?"

"Cho nên mới phải tiếp nhận trừng phạt."

"......"

Cô xoay mặt, tránh thoát ánh mắt như muốn nuốt sống cô của anh: "Cù Thừa Sâm, anh đã từng tuyên thệ trước cờ tổ quốc, anh không thể làm ra hành vi lưu manh như thế."

"Đối với vợ mà nói, đây không phải là hành vi lưu manh."

Trung tá đại nhân hôn lên cô cô, kích thích khu vực nhảy cảm sau tai cô.

"Thực không được......" Thanh âm của Ôn Miên mềm mại, không hề có sức thuyết phục, trong hoàn cạnh bị phủ kín thì càng sợ hãi càng mẫn cảm.

"Thật sự? Ừm?" Cù Thừa Sâm ôm cô đặt lên vô lăng điều khiển như lần trước, tách hai chân ra ngồi lên người anh.

Hiển nhiên trận này là muốn làm chuyện chính sự, nhưng Ôn Miên vẫn bại trận: "Em sợ sẽ có người tới."

Người đàn ông dường như dương lên một nụ cười nhạo nhàn nhạt: "Thật không."

Cô biết khi anh không mặc quân phục, quả thật có thể tính là to gan lớn mật rồi.

Ôn Miên gục đầu xuống, cách biệt nhiều ngày, trải qua mấy ngày dưỡng thương, quả thật anh đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

Sự bình tĩnh, kiên nhẫn, cẩn thận của lính bắn tỉa toàn bộ đều ném ra sau đầu, hiện tại anh chỉ muốn nhớ đến cô.

Xương sườn của cô gãy, nằm ở trên giường không thể động đậy, anh muốn ăn cũng ăn không được.

Cô trêu chọc Tả Luân, để cho tên kia tới khiêu khích trung tá, anh tức giận đến mức chỉ nghĩ muốn làm cô như vậy như vậy, là ai khiến cô dám làm như thế đối với anh!

Anh trở lại bộ đội, không còn thấy mặt cô, rất không dễ dàng, lúc mới mới kiên kiên định định ôm được vợ, sao Cù Thừa Sâm có thể bỏ qua cơ hội này.

Kéo mở vạt áo Ôn Miên, gắn bó như môi với răng, hai người hôn ngày càng sâu, tâm tình lo lắng lúc trước không còn nữa, hoặc là nói, địa điểm càng kích thích bọn họ càng không thể tách rời ra được.

Cô không chịu thua, cũng chủ động cởi nút áo của anh, bắp thịt trước ngực của trung tá đại nhân đều đều, cường trang, có lực, mười phần gợi cảm.

Cô nhóc phấn khích, thi hành nguyên tắc ra tay trước thì chiếm được lợi thế, khom người hôn lên yết hầu của anh, ngực của anh, đầu lưỡi đảo quanh đầu v* của anh, khiến cho đối phương run rẩy một trận.

So với những kỹ xảo trêu chọc thường ngày của Cù Thừa Sâm, cô chính là dựa vào loại xúc động không muốn sống là bạo phát, tựa như có người nói cho cô biết không thể nhổ lông hổ, nhưng ỷ vào việc được hổ sủng, càng muốn chọc giận đối phương mới thôi.

Hiển nhiên là Ôn Miên chơi đùa đến nghiện, vừa ngậm đầu v* anh, đồng thời một bàn tay vòng qua phần lông dưới rốn của người nào đó, di chuyển tay đển giữa đùi anh, cây gậy sắt lúc này đã dựng thẳng lên, trướng nóng vô cùng.

"Em cọ sát cái gì đó." Cù Thừa Sâm thấp giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!