Ông Cù đến xem con dâu thứ hai của ông, ngồi một chút, nghe nói Ôn Miên đã có thể xuống giường đi lại, ở thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện, sau khi ông cảm thấy yên tâm, liền theo Bùi Bích Hoa về nhà.
Cù Thừa Sâm ngồi bên giường, cầm dao trái cây tính toán xem làm sao tách loại trái cây kỳ dị của New Zealand này ra làm hai, để tiện cho vợ ăn.
Cô bé Ôn nhớ tới tin nhắn Thi Thiến Nhu gửi cho cô, vì tính toán lâu dài, cho dù đây là lần đầu tiên đào gốc bới rễ, cô cũng đành phải làm vậy.
"Lúc trước anh nói với em, có thời gian từ từ nói về vấn đề của Thi Thiến Nhu, vậy hiện tại anh đã xử lý chưa?"
Cù Thừa Sâm ngừng động tác trên tay lại, nhíu nhíu mi: "Có phải cô ta lại làm gì rồi không?"
Ôn Miên uể oải, tâm tư cực kỳ rối loạn, mắt thấy trung tá Cù giống như không có việc gì ngồi cắt hoa quả, giơ tay giật lấy con dao trong tay anh.
"Sếp, bạn gái trước của anh quyết tâm muốn tái hợp với anh, lại còn nói cho em biết hai người như thế nào...... Dù sao, cũng chỉ còn thiếu chưa nói dùng tư thế nào......... Nguyên tin nhắn vẫn còn lưu lại, anh có muốn nhìn một cái hay không?"
Nếu nói cô không cần thì quá giả dối, nhớ lại bọn họ có thể đã từng có con với nhau, giả thiết này khiến cho Ôn Miên gần như đêm không thể ngủ yên, những chuyện này có lẽ anh ấy đã sớm không cần nữa, hoặc là đã từng chôn sâu trong lòng, đều là chuyện cô cực kỳ để ý.
Không có cách nào để có thể hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của người đàn ông này, thì càng đừng nhắc tới chuyện có được với mất đi.
Cù Thừa Sâm thoáng nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt lạnh giống như gió đông lại lóe lên tia sáng.
"Có gì mà buồn cười?"
"Ôn Miên, trước bỏ dao xuống đi."
"......"
Ôn Miên vừa nghe, đặt lại con dao trên bàn.
"Em rất để ý chuyện anh với cô ấy xảy ra quan hệ?"
"....... Em chỉ muốn biết, hai người đã xảy ra chuyện gì."
Cù Thừa Sâm giơ tay vòng qua người nào đó, khống chế vòng eo nhỏ nhắn của cô, ngón tay dùng chút lực, liền cấp cho Ôn Miên một cái ôm, những người qua lại thấy được cảnh trong phòng, cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại không muốn buông anh ra.
"Ôn Miên, anh đã nói rất rõ với cô ấy, bọn anh không thể nào tái hợp được." Trung tá thành khẩn giải thích với cô: "Anh là quân nhân, chắc chắn sẽ không phản bội lại lời hứa."
Chỉ bởi vì cái này thôi sao?
Ôn Miên không khỏi uể oải.
"Anh với Thi Thiến Nhu căn bản chưa từng xảy ra quan hệ." Anh nói xong, lập tức cúi đầu cười.
"Nói mò, vậy cái đêm gì kia....... chắc chắn không chỉ có một hồi."
"Đúng là có, nhưng anh luôn cảm thấy không ổn, cuối cùng vẫn không..."
Im lặng vài giây, hai người đều không biết phải nói tiếp thế nào, tâm sếp nói, anh có cần thiết phải thẳng thắn như vậy không?
"Mới đầu, bọn anh quen nhau cũng chỉ bởi vì thích hợp. Chia tay là anh đề xuất, lúc ấy bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm không ổn định."
Muốn nói mấy ngày Thi Thiến Nhu và trung tá Cù thật sự chia xa kia, thực tế hai người cũng không dễ chịu.
Đó là khoảng thời gian áp lực nhất trong cuộc đời quân nhân của anh, anh hoài nghi tín ngưỡng của mình, mất đi đồng đội, Thi Thiến Nhu đến bộ đội tìm anh, mở miệng lại nói muốn cùng anh nói chuyện tương lai.
Cô muốn anh chuyển nghề, nói anh còn trẻ, vì sao lại lãng phí thời gian ở trong bộ đội, còn nói không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân quanh năm phải tách riêng ra, buộc anh phải lựa chọn.
Cù Thừa Sâm huyết khí sôi trào, há mồm liền quăng cho cô một câu: "Con mẹ nó muốn chia tay thì chia tay!"
Thi Thiến Nhu cũng là thiên kim tiểu thư bị làm hư từ nhỏ, từ trước đến nay chỉ có đàn ông tâng bốc nâng niu cô, đâu chịu nỗi bị đối xử như thế, trong cơn tức giận liền xuất ngoại đi đào tạo sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!