Chương 40: Anh ghen

Tả Luân bình tĩnh tự nhiên, anh thu tay, nghĩ đến chuyện mình lại làm ra hành động này, bộ dáng lúc ngủ của cô khiến anh nhớ tới nụ hôn không thể giải thích được vào buổi tối hôm ấy.

Lúc đầu chỉ là sự hấp dẫn của người khác phái, vì anh trống trải đã lâu, muốn tìm một người phụ nữ để đùa giỡn?

Anh chưa từng có kinh nghiệm kết giao với người khác phái, cho nên cũng chỉ có thể dung túng cho chính mình.

So ra, Ôn Miên vô cùng mất bình tĩnh, cô mới đúng là người vô tội nhất, đầu tiên, đầu tiên, rõ ràng cô đang ngủ trong chăn lại bị hành vi bạo lực của trung tá làm cho tỉnh lại, tiếp theo, hai người đàn ông này lại mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế giống như đang ném phi đao vậy, cô cảm thấy mình bị ngộ thương rồi.

Cúi đầu khôgn nói, Ôn Miên để mặc Cù Thừa Sâm giải quyết cục diện.

Tả Luân nhìn thẳng trung tá Cù, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Tôi đến xem Ôn tiểu thư." Anh nhìn xuống giường bệnh của cô: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"

Ôn Miên rối rắm không biết có nên trả lời hay không, liền nghe trung tá Cù lạnh nhạt nói: "Là Cù phu nhân."

Tả Luân nghe vậy, cười đến có chút trào phúng, thôi đi, phân rõ giới hạn trước mặt anh, còn tuyên thệ quyền sở hữu, không có chút ý nghĩa nào.

"Cù phu nhân?" Người đàn ông không chút buồn bực, vẫn chăm chăm vào vấn đề cũ: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"

"Cảm ơn, không tồi."

"Cô ấy cần nghỉ ngơi."

Cù Thừa Sâm hoàn toàn không phát hiện ra hành vi của mình là điển hình của "chồng ghen".

Tả Luân liếc xéo anh, ánh mắt đảo qua những trái cây trong tay người đàn ông: "Không làm phiền nữa."

Kéo chiếc mũ đen trên đầu, điều tra viên lướt qua người trung tá Cù, người sau liếc anh ta một cái: "Nếu không có chuyện gì thì đừng có đến tìm vợ tôi, anh mang lại cho cô ấy không ít phiền toái."

Thân phận của anh ta, luôn luôn là lá chắn giữa hai người.

Ai ngờ Tả Luân nhíu mày, như không phục nói: "Thân là chồng, trước công chúng để cho một cô gái khác ôm ấp, anh có tư cách khiển trách tôi mang đến phiền toái cho cô ấy sao?"

Ôn Miên thật đúng là lần đâu tiên nhìn thấy loại ánh mắt này của trung tá Cù, phỏng chừng lúc này anh đang hận không thể cởi quân hàm trung tá ra, quăng Tả Luân xuống đất đánh cho một trận.

"Bất quá chuyện nhà các người, chẳng liên quan gì đến tôi."

Tả Luân phá rối, khiến cho trong lòng trung tá Cù vang lên một hồi chuông cảnh báo thật lớn, anh có chút khó chịu, sếp luôn có thói quen, thật đúng là chưa từng gặp qua cảm giác không được như ý này.

Ôn Miên dường như không thèm để ý, hẳn là cô không nên hoàn toàn im lặng như vậy, là anh đã xem nhẹ những áp lực Thi Thiến Nhu gây ra cho cô.

Cù Thừa Sâm nhíu mày nhìn xuống Cù phu nhân nhà anh, cô nhóc này bị quấn như một cái xác ướp, sao lại còn có thể chiêu dụ hoa đào được chứ?

"Có phải anh đã bỏ qua chuyện gì giữa em và anh ta rồi không?"

Người kia dường như sửng sốt một phen, sau một lát liền tổng kết tình huống ngẫu nhiên gặp phải giữa cô và người đàn ông kia.

Ôn Miên nói thầm trong lòng, sếp có trách cô có chuyện không báo hay không?

Thế mà Cù Thừa Sâm lại cười nhạo bản thân, anh ý thức được cuộc hôn nhân này không thể xảy ra chút sai lầm nào, lúc trước đem quyền quyết định giao cho Ôn Miên, nếu có một ngày cô thực sự đề xuất chia tay, anh có thể thản nhiên tiếp nhận sao.

Từ lúc mới bắt đầu, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ đã khác nhau, nhưng trung tá Cù vừa nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô là người cùng một thế giới. Bọn họ có thể thấu hiểu, nhân nhượng cho tính cách, sở thích, gia đình, công việc của nhau.

Anh nghĩ muốn quan hệ hôn nhân hòa hợp chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, huống chi anh đối với cô cũng coi như là rất có cảm giác.

Kinh nghiệm sống, sự nghiệp, năng lực, những thứ có được sau khi đã trưởng thành, khiến cho Cù Thừa Sâm từ trước đến nay luôn làm việc đơn giản rõ ràng, anh có tín ngưỡng, có quốc gia của anh, không thể đòi hỏi sự bảo vệ thời thời khắc khắc của anh được, anh không có cách nào phân tâm để ý đến chuyện khác.

Chỉ là có chút quan niệm, đã sớm thay đổi rồi.

Cù Thừa Sâm nhìn sắc mặt suy yếu của Ôn Miên, bình thường sếp nói chuyện luôn có thứ tự rõ ràng giống như súng máy tự động thì giờ đây lại trở nên ấp úng quanh co, anh ấn vai cô, trầm ngâm nói: "Ôn Miên, anh không cho phép em tiếp tục gặp rắc rối nữa." Thuận tay dán sát vào mặt cô: "Không cho phép em gây ra cục diện rối rắm rồi để cho một mình anh xử lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!