Chương 4: Sự bảo vệ của anh

Ánh tà dương từ từ biến mất, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xa xa ngoài bến tàu là một sắc cầu vồng mờ ảo, lâu lâu mới có một chiếc xe chạy qua ven bờ sông. Ánh trăng đêm nay thật nhạt, chiếu lên từng đường cong dịu dàng trên mặt Ôn Miên, ánh mắt của cô nhìn như đang cười, nhưng mà, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ẩn bên dưới là cảm giác tràn đầy lạnh lẽo.

Người đàn ông áp chế cô trên mặt đất, mũi dao xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của cô: "Ta đã đưa ra kỳ hạn cuối cùng, mau đem tiền xổ số của hắn ra đây."

Ôn Miên nghĩ nếu muốn đối phó với người đàn ông và con dao này, thật quá dễ dàng.

Nhưng còn những người khác thì sao, dù sao, ít không địch lại nhiều.

"Anh dù sao cũng là tổng giám đốc một công ty cho vay, kêu nhiều người như thế đến đối phó với một cô gái yếu đuối như tôi, có cần không chứ?. Hơn nữa................... anh không hề thiếu số tiền này."

Năm người đàn ông trưởng thành đối phó với một mình cô, hơn nữa, đầu gối chân trái của cô đã bị thương, bọn họ còn trói hai tay của cô lại, Ôn Miên quả thật sắp giận quá hóa cười.

Mặc dù từng học qua trường cảnh sát, am hiểu võ thuật, nhưng bọn họ chưa chắc nghĩ cô có nhiều bản lãnh như vậy.

Còn về lý do tổng giám đốc Trần Đông Dương vì sao có mặt ở đây, Ôn Miên cũng thực rõ ràng. Năm đó Ôn Tinh để lại khoản nợ với ân oán cá nhân của anh mà mất tính, chỉ dựa vào hai điểm này, họ Tần kia chắc chắn không dễ dàng buông tha cho cô.

Bình thường nhìn cô có vẻ dịu dàng, trở nên hung hăng như vậy, cũng là do hắn trêu chọc mà ra: "Ngươi cho rằng Ôn Tinh không ở trong bộ đội, ta cũng không dám động đến ngươi đúng không."

Ngay khi dao của Tần Đông Dương sắp chạm đến cổ Ôn Miên, một chiếc xe hơi màu đen lập tức phanh lại, lốp xe ma sát mặt đường, phát ra tạp âm chói tai.

Cửa xe khép lại vang lên một tiếng động thật lớn, phá tan bầu không khí nặng nề. Cù Thừa Sâm lập tức bước nhanh về phía họ.

Anh tin giác quan thứ sáu của mình rất chuẩn, sau khi xem qua hồ sơ liền toán được cô có một ít phiền toái, cho nên sau khi ra khỏi nhà hàng, anh liền lần lượt kiểm tra những nơi Ôn Miên có khả năng gặp nguy hiểm, cũng may do lái xe nên không mất nhiều thời gian.

Ánh mắt lạnh lẽo của trung tá Cù bao vây bốn phía mấy người đàn ông, sự mạnh mẽ quyết đoán của anh, không cần quân phục, cũng vẫn có thể làm kẻ thù khiếp sợ, làm cho người ta có cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.

Tần Đông Dương cảm thấy một loại uy hiếp không hiểu, hắn dùng tay trái nắm lấy cổ tay bị thương của Ôn Miên, tay phải cầm dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, kiểu tóc chau chuốt giờ đây trở nên xốc xếch, rối loạn, dường như càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Cánh tay bị thương vẫn còn chảy máu, bị một người đàn ông dùng sức nắm như thế, đau đến nhíu chặt mày: "Sao anh lại tìm đến đây được?"

Trung tá Cù nhìn thẳng vào đáy mắt của Ôn Miên, dường như trong tầm mắt của anh chỉ có một người là cô: "Việc này chỉ được phép xảy ra một lần, về sau không cho phép em đến muộn."

Ôn Miên nghe vậy thì sửng sốt, hình như không còn trẩn trương như trước, người đàn ông này vậy mà lại có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn và tin cậy.

Tần Đông Dương nghĩ rằng đây có lẽ là một công tử nhà giàu nào đó, dương cằm nói: "Ngươi ít quản chuyện người khác đi, gia đình cô ta thiếu tiền công ty, chúng ta chỉ giải quyết chuyện riêng."

Đôi mắt Cù Thừa Sâm không gợn sóng, anh trầm giọng nói: "Mặc kệ cô ấy nợ bao nhiêu tiền, tôi thay cô ấy trả hết."

Đương nhiên anh nói những lời này còn có ý nghĩa sâu xa, nhưng Tần Đông Dương lại không biết, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi hiện tại lập giấy cam kết, chúng ta coi như thanh toán xong."

Ôn Miên sợ Cù Thừa Sâm hiểu lầm, có chút lo lắng: "Anh đừng tin lời của Tần Đông Dương, anh của tôi đã sớm trả hết nợ, là do bọn hắn nhất định đòi lãi suất, nên đến đòi tiền tôi." Cô hơi nghiêng đầu, nói với người phía sau: "Trước kia nhịn các người vì là anh của ta, hiện tại anh ấy. Mẹ................... anh ấy cũng mất tích rồi!"

Cố gắng đem chữ "mẹ kiếp" nuốt trở vào, Ôn Miên thật bội phục chính mình, lúc này vẫn còn suy nghĩ giữ gìn hình tượng thục nữ.

Cù Thừa Sâm liếc nhìn cô, khiến cho cô an tâm một chút: " Tần gì đó, (thật có lỗi trung tá không nhớ tên ngươi...................) không cần lo không lấy được tiền, ngươi cứ đến đại viện, báo với gác cổng, nói tìm "Cù Thừa Sâm " hay "trung tá Cù " đều được."

Nếu Ôn Miên không bị uy hiếp, Cù Thừa Sâm đương nhiên sẽ dùng phương thức thích đáng hơn để xử lý, nhưng Tần Đông Dương này lại quá xảo trá, cho nên trung tá nói ra xuất thân của mình chính là muốn nói "Cô gái này là người của ta, sau này đừng động đến cô ấy."

Cù Thừa Sâm thản nhiên nói xong, Tần Đông Dương liền ngây ra một lúc. Hắn là người làm ăn, hai giới chính trị, thương trường đều có mối quan hệ, danh hiệu nhà họ Cù ở thành phố Nam Pháp hắn cũng coi như là có nghe thấy, dù sao Cù Viễn Niên năm xưa cũng là tư lệnh quân khu, chứ đừng nói đến chuyện họ cùng nhà họ Bùi

- trụ cột trong công cuộc lập nước, kết thông gia.

Ôn Miên dường như đã hiểu ý tứ của Cù Thừa Sâm, nói đơn giản: "Tổng giám đốc Tần, hay ngươi cứ đến nhà anh ta lấy tiền, nếu không về sau cũng đừng đến tìm ta."

Cô còn chưa nói xong, khuỷu tay đã đánh về phía bụng đối phương, Tần Đông Dương chưa kịp phản ứng, cô lại giơ lên cổ tay bị trói, đánh mạnh vào gáy hắn.

Cù Thừa Sâm nhanh chóng tiến lên vài bước, quyền cước của anh đánh ra vô cùng bất ngờ, mấy người đàn ông đương nhiên không phải đối thủ của anh. Trung tá tuy chưa mặc quân phục, nhưng trong vô thức lại tỏa ra khí chất đẫm máu, anh đã quen với chiến đấu, cũng từng trải qua chiến trường chân chính, mùi vị giết chóc này, có thể cảm nhận được.

Bộ đội đặc chủng đánh nhau luôn không có quy tắc, lấy hiệu suất cao làm nguyên tắc, bọn họ có thói quen dùng thời gian nhanh nhất để tiêu diệt đối thủ, không cần biết là dùng thủ đoạn gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!