Chương 15: Cô bị mắng

Ôn Miên liếc mắt một cái nhìn sếp Cù đang ở trên giường lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, trong lòng yên lặng an ủi, kiên nhẫn của tay súng bắn tỉa đều rất tốt, không sao.

Ai ngờ cô mới giật mình, khóe miệng Cù Thừa Sâm tràn ra một tia cười châm chọc: "Ôn Miên, khi tay súng bắn tỉa còn cầm "súng", ngàn vạn lần đừng cố gắng thuyết phục hắn đầu hàng."

Anh nói.......... khẩu súng kia?!

Không đợi Ôn Miên phản kháng, anh chủ động ôm cô vào ngực, nhiệt độ của anh so với cô thì cao hơn một chút.

"Anh không thể không giữ lời.........."

"Được rồi, nhắm mắt lại." Cù Thừa Sâm cắt đứt khiếu nại của cô, thần sắc không kiên nhẫn.

Ôn Miên ngượng ngùng cười cười, dịch người ra một chút: "Ừ."

Anh cũng chỉ cười một cái, so với khuôn mặt lạnh lùng ban ngày, tăng thêm vài phần dịu dàng.

Giờ phút này tựa sát vào người anh khiến cho Ôn Miên cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảm giác không thể giải thích được, vốn là hai tay nắm chặt, rốt cuộc chậm rãi thả ra.

Khó trách người ta nói, thích là một loại cảm giác, không thích là một loại sự thật, mà thường thường sự thật có thể giải thích được, còn cảm giác thì không.

Dần dần, cô cảm thấy mi mắt có chút nặng, dụi dụi mắt, chìm vào giấc ngủ.

Cù Thừa Sâm lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô một lát, hô hấp của cô đều đều, dường như ngủ rất thoải mái, anh thở dài một tiếng, biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu.

**********

Ngày hôm sau khi Ôn Miên.... tỉnh lại, cảm giác ngủ rất sảng khoái, cô chậm rãi duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện Cù Thừa Sâm đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.

Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, còn có, anh còn ôm cô vào lòng.

Quýnh quýnh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh một lát, rửa mặt thay quần áo tử tế xong, hai người xuống sảnh ăn điểm tâm buffet.

Hôm nay Cù Thừa Sâm đổi một cái áo khoác ngoài màu xanh dương đậm, ánh mắt anh tuấn, đôi môi dưới sống mũi hơi mím lại, dáng dấp của người đàn ông này thật đúng là nhìn rất tốt. Ôn Miên mặc một chiếc áo thêu sam màu trắng size lớn nhất, cô được gói trong quần áo, thoạt nhìn rất bé nhỏ, làm cho người ta có cảm giác rất khác lạ.

Cù Thừa Sâm không khỏi ngước mắt nhìn, khóe miệng anh giơ lên, khẽ cười nói: "Rất xinh đẹp."

"Đâu có."

"Ừ, còn rất khiêm tốn."

Ôn Miên nghe được rối rắm một phen.

Cù Thừa Sâm nhớ đến khuôn mặt lúc ngủ cô nhìn vô cùng thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười: "Ngủ đủ rồi?"

"Ừ."

"Anh có kêu em một lần, nhưng mà em không có phản ứng."

Vẻ mặt sếp vô cùng trấn tĩnh, Ôn Miên có chút ngượng ngùng vò vò đầu, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

Lão đội trưởng Liên Thành sáng sớm liền lái xe tới, điểm đến thứ nhất là Đoạn Kiều sông Yalu, ông dừng xe ở đường bên cạnh, để cho vợ chồng son đi dạo.

Đan Đông là một thành phố xinh đẹp, sạch sẽ, lúc này khí trời se lạnh, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, Ôn Miên sông Yalu lăn tăn gợn sóng, tâm tình trở nên thư thái.

Nhờ sự ân cần dạy bảo của đội trưởng Liên Thành và trung tá Cù, chuyến đi chơi này đã trở thành cuộc hành trình kinh điển về giáo dục lòng yêu nước.

Thật ra thì, Cù Thừa Sâm chưa từng đến nơi này, nhưng anh thường nghe lão đội trưởng nhắc đến cố hương của mình.

Cầu dây Đoạn Kiều là một trong những điểm thu hút khách du lịch của Đan Đông, cũng không biết có phải trung tá sợ cô bị dòng người tách ra hay không, vừa đi lên liền nắm chặt bàn tay mềm mềm nhỏ bé của cô, vết chai do cầm súng trên tay anh rất khác, ngang ngược nhưng dịu dàng, kiên cường nhưng mềm mại, có lẽ là vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!