Mà đã cười rồi thì thôi khỏi kiềm chế nữa, cậu cười phá lên, cười đến mức buông thả, không chút kiêng nể, hệt như nhân vật phản diện tà mị cuồng ngạo trong tiểu thuyết mạng.
Đạo Hàm bị tiếng cười của Hàm Số lây nhiễm, khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
"Shā mǎ tè ()? Gia tộc Táng Ái?*"
(*gia tộc Táng Ái – 'chôn vùi tình yêu' – tui thử tìm kiếm thì nói chung nó kiểu phong cách HKT í: tóc dài phủ mắt, nhuộm màu sáng, nhiều phụ kiện kim loại,.... cái câu phía trước là thuật ngữ chỉ một nhóm người hoặc phong cách thời trang như tui liệt kê trên)
Hàm Số vừa cười vừa nói, cười đến mức giọng méo cả đi.
"Để tôi đoán thử xem..... có phải anh còn để một câu chữ ký cá nhân kiểu: 'Loài hoa tôi yêu thích nhất là Bỉ Ngạn, màu sắc tôi thích nhất là màu đen' không? HAHAHA____"
'Shā mǎ tè' và 'gia tộc Táng Ái' là trào lưu của một thời đại đã qua, lần này Đạo Hàm cuối cùng cũng theo kịp suy nghĩ của tuyển thủ lướt sóng 5G Hàm Số.
Hắn gật đầu cười đáp:
"Thần tượng của tôi hồi đó chính là gia tộc Táng Ái."
Hàm Số như mở được hộp Pandora, tiếp tục truy hỏi:
"Vậy tại sao mười mấy năm nay anh không chơi QQ?"
Đạo Hàm thu lại nụ cười, ánh mắt có chút trống rỗng như thể đang hồi tưởng lại chuyện xưa.
Môi của hắn khẽ mở rồi lại mím lại, rõ ràng đang cân nhắc cách diễn đạt. Phải mất nửa phút sau, hắn mới trả lời Hàm Số:
"Bởi vì tôi từng gặp phải một kẻ điên trên mạng. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng."
"Nói ra thì cậu có thể không tin nhưng trước khi gặp tên điên đó, tôi từng uống rượu, hút thuốc, uốn tóc, cái gì cũng thử qua."
Ở đây cần giải thích một chút.
Toán học không chỉ bất tử mà còn không bao giờ già đi. Họ sinh ra dưới hình hài trẻ sơ sinh, trưởng thành đến độ tuổi trưởng thành, rồi gương mặt, chiều cao, vóc dáng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở năm hai mươi lăm tuổi, không hề thay đổi.
Hàm Số cảm thấy rất khó để liên hệ những điều này với Đạo Hàm trước mặt
- một người đam mê pha trà, tôn thờ lối sống lành mạnh và vô cùng kỷ luật.
"Sau này khi trưởng thành hơn, tôi quyết định làm lại cuộc đời, từ bỏ tất cả những thói quen xấu đó."
Đạo Hàm bình tĩnh quan sát vẻ mặt không thể tin nổi của Hàm Số, tiếp tục nói:
"Hồi đó tôi còn bỏ ra một khoản tiền lớn để xóa sạch hình xăm trên lưng và cánh tay, ngoại trừ......"
Câu nói còn dang dở đột ngột dừng lại.
Rõ ràng là người nói vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
Hàm Số không để ý đến sự ngập ngừng bất thường này mà chỉ kinh ngạc hỏi:
"Anh từng xăm mình á?"
Đạo Hàm gật đầu xác nhận, sau đó nghiêm túc dạy bảo:
"Nếu sau này cậu muốn xăm, tốt nhất là mua mấy cái hình xăm dán về dán cho vui thôi. Đừng xăm thật, lúc xóa đau chết đi được."
Hàm Số cười đến mức không thở nổi:
"Anh tưởng tôi là con nít chắc? Hình xăm dán á? Tôi còn vẽ đồng hồ bằng bút đen lên cổ tay nữa đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!