Chương 7: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàm Số chợt nhớ đến một chân lý mang đầy tính xã hội trong các bộ phim truyền hình

- phản diện luôn chết vì nói quá nhiều.

Vì thế, trong lúc miệng vẫn hỏi chuyện tên giao hàng, tay của cậu âm thầm dùng vân tay mở khóa điện thoại, nhấn vào phím gọi nhanh.

"Mày đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!"

Tên giao hàng dừng lại, ánh mắt đảo một vòng. Cậu ta đeo khẩu trang, giọng nói đầy căm hận, cứ như giữa cậu ta và Hàm Số có mối thù sâu nặng nào đó.

Hàm Số thề là cậu chưa từng gặp người này bao giờ.

Nhưng ngay sau đó, trong lòng cậu dấy lên một tia vui mừng____ cậu ta mắc bẫy rồi.

"Cậu muốn gì tôi cũng có thể đưa! Chỉ cần tha cho tôi một mạng!"

Hàm Số tiếp tục diễn, cố gắng kéo dài thời gian.

Thế nhưng lần này, tên giao hàng không mắc bẫy nữa. Cậu ta siết chặt con dao, lập tức lao tới, ánh thép sắc lạnh xé tan màn đêm, lướt qua sát bên người Hàm Số.

Suýt nữa thì......

Nhịp tim của Hàm Số đập dồn dập, tiếng tim đập vang vọng trong lồng ng. ực, dữ dội đến mức cậu gần như cảm thấy nó sắp vỡ tung. Cơn adrenaline do căng thẳng tiết ra giúp cậu tạm thời gạt bỏ cơn choáng vì mất máu.

Kể từ sau cú đâm lén đầu tiên khi cậu còn chưa tỉnh hẳn, tên giao hàng không có thêm cơ hội đâm nào. Thế nhưng, trong quá trình giằng co, lưỡi dao vẫn cứa rách quần áo cậu vài lần.

Hàm Số đã thử chạy vào phòng ngủ để khóa trái cửa nhưng mỗi lần vừa cử động là lại bị cậu ta phát hiện.

Chiếc điện thoại của cậu đã rơi xuống đất từ lúc nào trong lúc giằng co. Màn hình nhấp nháy liên tục, rõ ràng là có người gọi đến nhưng chẳng ai bắt máy. Khi truy đuổi, tên giao hàng tiện chân đạp mạnh lên, màn hình vỡ nát.

Cơn choáng do mất máu khiến Hàm Số hoa mắt, sức lực cũng dần cạn kiệt. Cậu cúi người định né tránh nhưng lại vô tình bị vấp vào chân ghế, cuối cùng loạng choạng rồi ngã xuống đất.

"Không phải chứ? Tôi chẳng qua chỉ quên trả tiền một lần thôi, anh không cần phải giết tôi chứ?!"

Cậu thử giở lại chiêu cũ, tìm cách đánh lạc hướng tên giao hàng.

Đáng tiếc, lần này không thành công.

Mặt đất hỗn loạn, vương vãi những vật dụng mà Hàm Số đã quăng về phía cậu ta để phòng thân. Những vệt máu nhỏ xuống nền gạch vốn dĩ nên có hình tròn nhưng do hai người dẫm lên liên tục, chúng bị kéo lê thành những hình thù quái dị.

Trước mắt Hàm Số tối sầm lại.

Cậu quờ quạng hai tay trên sàn, cố tìm một vật gì đó có thể dùng để tự vệ. Không thể nhìn thấy nhưng thính giác của cậu lại trở nên nhạy bén hơn____ cậu nghe được tiếng đế giày thể thao ma sát với gạch men, từng bước, từng bước áp sát.

Hàm Số chỉ biết đối phương đang đến gần, cậu liều mạng bò lùi về phía sau. Nhưng không ngờ, chính phản ứng đó lại đúng với ý đồ của tên giao hàng.

Thấy Hàm Số đang dò dẫm trên đất, tên giao hàng lập tức đoán ra điều gì đó. Không một tiếng động, cậu ta lặng lẽ vòng ra sau lưng cậu, cầm lên một chiếc gạt tàn thủy tinh hình vuông____

Trong giây tiếp theo, một vật cứng sắc cạnh giáng mạnh vào sau đầu Hàm Số.

Cậu ngã xuống bất tỉnh........

Tên giao hàng sải bước đến bên cạnh Hàm Số, kéo khẩu trang xuống dưới cằm, thở ra một hơi dài.

Một nụ cười mãn nguyện hiện trên gương mặt cậu ta.

Cậu ta siết chặt bốn ngón tay quanh chuôi dao, giơ lên thật cao____

Rồi đâm thẳng xuống vị trí tim của Hàm Số........

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!