Chương 5: (Vô Đề)

Đúng.

Hình Học Không Gian bỗng trở nên bình tĩnh hơn nhưng sắc mặt vẫn không mấy dễ chịu. Cô ta đã quên mất dáng vẻ đoan trang và thanh nhã thường ngày của một nữ thần, chỉ lạnh lùng buông một câu:

"Tôi có điểm nào không tốt?"

Đạo Hàm không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ khách sáo và xa cách đáp lại:

"Cảm ơn cô đã để mắt tới tôi."

Hình Học Không Gian mở to mắt nhìn Đạo Hàm một cái, sau đó quay người đẩy cửa bước ra ngoài. Tiếng gót giày cao gót nện xuống sàn gạch vang lên giòn giã, lấn át cả tiếng ù ù khó chịu của điều hòa, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đầy ngột ngạt trước đó.

Hàm Số tuy rất tò mò trong lòng nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, như thể bản thân không hề quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác. Cậu giả vờ như chưa có gì xảy ra rồi đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho Đạo Hàm.

Vì trong phòng chỉ có một chiếc ghế nên Hàm Số đành chống hai khuỷu tay lên bàn làm việc của Đạo Hàm, bắt đầu giải thích sơ lược về nội dung tài liệu cũng như các ghi chú quan trọng để tiện cho Đạo Hàm theo dõi.

Hôm nay, Hàm Số mặc một chiếc áo thun xanh đậm khá rộng rãi, cổ áo hơi trễ. Đạo Hàm lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn không chút sai lệch.

Trong khi đó, Hàm Số cao hơn bình thường, phần thân trên cũng dài hơn người khác nên khi cúi xuống, từ góc nhìn của Đạo Hàm, cậu có thể thấy lờ mờ xương quai xanh thấp thoáng dưới lớp áo rộng cùng những giọt mồ hôi đang đọng lại trên mái tóc của Hàm Số vì đi đường vội vã.

Một giọt mồ hôi trượt xuống theo lọn tóc, lăn dọc theo đường xương hàm rồi lướt nhẹ qua yết hầu của Hàm Số.

"Xong rồi, tôi giải thích hết rồi, tôi đi trước nhé." Hàm Số nói.

Đạo Hàm có chút thất thần, chỉ gật đầu qua loa. Nếu Hàm Số tinh ý hơn một chút, cậu sẽ nhận ra rằng lúc này Đạo Hàm hoàn toàn không tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hàm Số lịch sự vẫy tay chào Đạo Hàm rồi xoay người bước ra cửa. Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã bị Đạo Hàm gọi lại.

"Có một chuyện.... tôi cần phải thú nhận với cậu."

Giọng nói của Đạo Hàm có chút khàn khàn, trầm hơn thường ngày, như thể đang cố đè nén điều gì đó.

"Trước khi cậu bước vào phòng, câu hỏi cuối cùng mà Hình Học Không Gian hỏi tôi là....."

Đạo Hàm ngừng lại trong chốc lát rồi chậm rãi nói tiếp:

"'Anh đã có người mình thích rồi, đúng không?'"

Đạo Hàm ngước mắt nhìn Hàm Số.

Đôi mắt đen như hai hồ nước sâu phản chiếu bầu trời đêm đầy sao. Trên mặt nước, sao trời lấp lánh xoay vần, không ngừng chuyển động nhưng vẫn sáng tỏ như thuở ban đầu. Gợn sóng lăn tăn tỏa ra thành từng vòng tròn, ánh sao chớp động.

Trong khoảnh khắc đó, Hàm Số bỗng cảm thấy, đằng sau những ánh sao kia dường như đang ẩn giấu một điều gì đó.

____

"Anh đã có người mình thích rồi, đúng không?"

____Là cậu ta sao?

____Đúng.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng. Những vì sao vốn đang tản mác bỗng chốc tụ lại thành một khối sáng rực rỡ, để lộ ra khoảng trống tối đen trên mặt nước. Và chính trong khoảng trống ấy, Hàm Số cuối cùng cũng nhìn thấy rõ thứ vẫn luôn bị ánh sáng che phủ.

Một thứ nóng bỏng, tựa như lửa.

Một thứ thiêu đốt tâm can.

Một thứ tình cảm rực cháy đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!