Tiếp tục chủ đề này rõ ràng không phải là một lựa chọn khôn ngoan, Hàm Số cảm thấy mình nên chuyển hướng câu chuyện. Nhưng trong lúc đang đau đầu tìm cách đổi chủ đề sao cho không quá lộ liễu, một bóng người bất chợt xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Hàm Số tập trung nhìn kỹ..... hóa ra là Đạo Hàm.
Hàm Số vỗ vai Xác Suất, ngạc nhiên thốt lên:
"Hay lắm anh bạn, cậu vậy mà mời được cái tên nổi danh lẫy lừng trong giới toán cấp ba - người luôn ẩn dật, xuất quỷ nhập thần, bí ẩn như một vị đại lão - không đúng, là cựu đại lão - Đạo Hàm đến đây cơ đấy!"
"Đỉnh thật đỉnh thật!"
Hàm Số cảm thán,
"Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Đạo Hàm tham gia mấy cái bữa tiệc vô bổ..... ồ không...... ý tôi là những buổi tiệc vô cùng ý nghĩa này. Người duy nhất có thể kéo anh ta ra khỏi ổ chính là mấy ông ra đề thi toán cấp ba thôi."
"Quả nhiên là người có số má đấy!"
Hàm Số cười khen ngợi.
Dù thường ngày Xác Suất không phải kiểu vô hình đến mức ai cũng quên nhưng cũng chẳng phải là người quá nổi bật. Ngược lại, Hàm Số
- nền tảng của toán học cấp ba
- lại vô cùng nổi trội, giao thiệp rộng rãi.
Bây giờ, đột nhiên được một nhân vật có địa vị như vậy khen mình có tầm ảnh hưởng, tâm trạng của Xác Suất lập tức tốt hẳn lên, cậu ta cười tít mắt: Hehehehe!
Hơn nữa, lời Hàm Số nói không hề sai.
Đạo Hàm vốn chẳng mấy khi tham gia tiệc tùng, thế mà lần này lại xuất hiện, điều này khiến Xác Suất cười đến mức không khép miệng lại được. Nhưng vui thì vui, cậu ta vẫn có chút nghi ngờ, phải tận mắt thấy mới dám tin: Đâu đâu? Ở đâu vậy?
"Bên trái phía trước kìa."
Nhưng đến khi Hàm Số và Xác Suất cùng quay đầu nhìn lại, Đạo Hàm đã không còn ở vị trí cũ nữa.
"Có khi nào cậu nhìn nhầm không?" Xác Suất thất vọng hỏi.
"Không thể nào, để tôi tìm xem." Hàm Số hơi ngẩng cằm, quét mắt khắp đám đông tìm kiếm bóng dáng Đạo Hàm. Vì hai người đã trò chuyện một lúc, số khách đến dự tiệc giờ đã đông hơn nhiều. Dù sao thì thời điểm khách đến hội trường tiệc cũng tuân theo phân bố chuẩn, có lẽ bây giờ vừa qua lúc đông nhất.
Ánh mắt của Hàm Số lướt qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên người Xác Suất rồi nói:
"Bên trái cậu đó, Đạo Hàm đang ở bên trái cậu."
Khoảnh khắc này, chất 'hai lúa' của Xác Suất lại bộc lộ. Cậu ta quay đầu lia lịa như con lắc, tìm mãi mà vẫn không thấy Đạo Hàm đâu.
Hàm Số hết chịu nổi, khoác vai Xác Suất, kéo đầu cậu ta quay lại đúng hướng: Kìa, nhìn kỹ đi___
Hàm Số hất cằm, ra hiệu về phía Đạo Hàm.
Có những kiểu người mà dù bạn đã chỉ rõ ràng đến mức không thể rõ hơn, họ vẫn có thể 'mù chọn lọc' mà không thấy điều ngay trước mắt. Và Xác Suất chính là kiểu người đó.
Một người phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề bưng khay đi ngang qua, ly rượu trên khay lắc lư không ngừng khiến người ta lo lắng không biết rượu có đổ ra áo của anh ta không. Bước chân của người phục vụ vội vã rồi vụt qua tầm nhìn.
Và ngay lúc đó, ánh mắt của Hàm Số chạm phải ánh mắt của Đạo Hàm.....
Trước giờ Đạo Hàm vốn xuề xòa trong chuyện ăn mặc. Cả mùa hè hắn đều diện một bộ cố định: áo thun đen với quần lửng đen. Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu..... tủ quần áo của Đạo Hàm có cả một chồng áo thun đen và quần lửng đen y hệt nhau.
Nhưng hôm nay, hắn rõ ràng đã chỉnh chu hơn hẳn, dù vẫn là hai màu trắng đen kinh điển___ một chiếc sơ mi trắng kết hợp với quần lửng đen. Chiếc sơ mi trắng khẽ ôm lấy eo, tôn lên đường nét cơ thể, còn quần lửng giúp đôi chân dài của hắn càng thêm nổi bật.
Hội trường như thể bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng. Giai điệu bài hát 'Chúc May Mắn' vang lên qua loa dường như trở nên mơ hồ, đến mức Hàm Số chỉ cảm nhận được nhịp điệu mà không nghe rõ lời. Tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông như bị giảm xuống dưới 25 decibel.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!