Chương 2: (Vô Đề)

Ngoài hành lang văn phòng, tiếng giày da của Xác Suất gõ lộp cộp trên nền nhà, Hình Tròn không biết đã nói câu đùa gì mà khiến Bất Đẳng Thức Cơ Bản cùng những người khác cười lăn lộn như tiếng ngỗng kêu.

Dãy Số bị tiếng cười ồn ào làm cho đau hết cả đầu, trong lòng thầm mắng: Sao ai cũng xu nịnh thế này?

Haizz!

Hoán Vị Và Tổ Hợp không nhịn được mà thở dài, hậm hực ném que kẹo mút đã ăn hết vào thùng rác, vừa không cam lòng vừa đố kỵ lại vừa ngưỡng mộ:

"Đúng là thời thế thay đổi thật rồi! Cậu không biết đấy thôi, lần này Xác Suất phất lên như diều gặp gió, đến cả bầu trời bên ngoài cũng đổi sắc! Mọi người đều tranh nhau nịnh bợ cậu ta!"

Dường như Đạo Hàm không quan tâm, hắn cầm bình tưới nước bước đến bồn rửa, quan sát những chiếc lá của chậu cây dây nhện, cứ như thể không hề nghe thấy câu chuyện của Hoán Vị Và Tổ Hợp.

Mãi đến khi Hoán Vị Và Tổ Hợp không chịu nổi mà định lặp lại lần nữa, Đạo Hàm mới chậm rãi đáp lại một câu:

"Chuyện bình thường thôi, bản chất con người mà."

Nghe hai người trò chuyện, Dãy Số im lặng hồi lâu.

Lâu đến mức Đạo Hàm đã tưới xong hết tất cả các chậu hoa trong văn phòng, chuẩn bị tỉa lá cho chậu dây nhện, Dãy Số mới bỗng chốc như giác ngộ, cảm thán một câu:

Đúng vậy....

"Thiên hạ đều vẩn đục, chỉ mình ta trong sạch! Giữa cõi trần đầy ô uế và xô bồ này, chỉ có ta là đóa sen tinh khiết vươn lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn!"

Đạo Hàm liếc nhìn Dãy Số bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, sau đó tiếp tục tỉa lá.

"Nhân gian này quá tầm thường, trần thế này quá dơ bẩn, lòng người chẳng còn như xưa!"

Dãy Số đặt tay phải lên ngực trái, như thể đang diễn một vở kịch bi thương.

Đạo Hàm: Cũng đâu có nghiêm trọng đến mức đó chứ?

Dãy Số vẫn chìm đắm trong vai diễn của mình, tiếp tục gào lên.

"Dù cho Bất Đẳng Thức Cơ Bản và Quy Hoạch Tuyến Tính có dang tay giúp đỡ Xác Suất....."

"Dù cho Hình Tròn vì lấy lòng Xác Suất mà kể những câu chuyện cười chính mình cũng chẳng muốn nói....."

"Dù cho Hàm Số quên đi bạn cũ mà vội vàng chạy đến với Xác Suất...."

Đột nhiên, bàn tay cầm kéo của Đạo Hàm khựng lại.

Một chiếc lá dây nhện xanh mướt, không chút sâu bệnh, lại bị Đạo Hàm vô tình cắt rơi xuống đất.

Hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt không chút cảm xúc nhưng lại lạnh lùng ngắt lời màn độc thoại của Dãy Số:

Khi nào?

Dãy Số sững lại hai giây, vẻ mặt khó hiểu:

Cái gì khi nào?

Tiệc rượu.

"Không phải cậu nói không đi sao?"

Đạo Hàm đặt kéo xuống, quay người lại, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng vào Dãy Số:

Đổi ý rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!