Chương 10: [Hoàn]

Mười mấy năm trước, Hà Quân đã nhiều lần cố giết Đạo Hàm nhưng không thành. Sau đó, ông ta bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu Đạo Hàm là do tổ biên soạn sách giáo khoa tạo ra thì chỉ cần lấy được mực của tổ biên soạn, tiêu diệt Hàm Số thì chẳng phải sẽ hủy diệt được Đạo Hàm sao?

Bằng một số thủ đoạn, Hà Quân đã thành công lấy được mực. Nhưng khi ông ta muốn quay lại thế giới sách giáo khoa Toán trung học, phương pháp cũ lại không còn tác dụng nữa.

Bởi vì, cứ mỗi mười năm, điều kiện để bước vào thế giới Toán trung học sẽ thay đổi một lần nhằm duy trì sự ổn định của nó.

Hà Quân không may mắn, ông ta gặp đúng thời điểm quy tắc thay đổi. Vì vậy, trong nhật ký của ông ta mới có câu: Tôi sắp thành công rồi.

Lọ mực mà Hà Quân từng để lại trên giá sách vẫn nằm yên ở đó suốt bao năm, cho đến tận hôm nay, khi bị Hà Giải phát hiện.

"Tôi không hề lừa cậu."

Đạo Hàm cười nhạt.

"Định nghĩa toán học sẽ không bao giờ chết. Cậu có thể giết tôi nhưng tổ biên soạn sách giáo khoa hoàn toàn có thể tạo ra một Đạo Hàm khác.

Dù anh ta không phải tôi, dù suy nghĩ của anh ta khác tôi nhưng anh ta vẫn có thể thay thế tôi, tiếp tục duy trì vận hành của các bài toán về Đạo Hàm trong sách giáo khoa trung học.

"Nói một tràng dài khiến thể lực của Đạo Hàm gần như cạn kiệt. Một cơn choáng váng dữ dội ập đến nhưng hắn cố gắng chống đỡ, tiếp tục mỉa mai Hà Giải:"Cậu thật đáng thương.

Tôi biết cậu hận cha mình, nhưng cuối cùng cậu cũng chẳng khác gì ông ta.Không! Sao tôi có thể giống cái lão già bảo thủ, cứng nhắc, vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn đó được?!

"Hà Giải như nghe thấy một trò cười lớn. Cậu ta giơ lên lọ mực còn một nửa, cười lạnh:"Mực vẫn còn một nửa chai. Lần sau quay lại, tôi nhất định sẽ tiêm nó vào người Hàm Số.

"Nhưng giây tiếp theo...... Nụ cười trên mặt Hà Giải bỗng cứng đờ."Nhưng cậu không thấy mình đang làm đúng thứ mà Hà Quân đã làm sao?Cậu chính là phiên bản thứ hai của Hà Quân.

"Giọng của Đạo Hàm sắc bén như lưỡi dao."Nhưng có vài mặt, cậu còn kém hơn cả ông ta. Ít nhất, Hà Quân giỏi toán hơn cậu nhiều. Ông ta là một kẻ điên giỏi Toán.

Còn cậu..... chỉ là một kẻ điên đơn thuần.

"Những lời nói ấy đánh thẳng vào nỗi đau sâu nhất của Hà Giải. Những ký ức vỡ vụn, những lời cười nhạo, những tiếng chế giễu ồ ạt tràn vào tâm trí, nhấn chìm cậu ta, kéo cậu ta trở lại ngôi trường cấp ba mà cậu ta căm hận nhất."Cha cậu là giáo viên dạy Toán mà?

Sao Toán của cậu lại tệ thế?Nghe nói năm đó cha cậu thi đại học được 145 điểm Toán, còn cậu thì sao? Sao điểm thấp vậy?Cậu thật ngốc, cậu có chắc là con ruột của cha cậu không đấy? Có khi còn chẳng bằng một nửa chỉ số IQ của ông ta!"

Những lời này chỉ là món khai vị.

Thứ khiến Hà Giải ghi nhớ sâu sắc nhất là một câu nói.....

'Sao một bài toán đơn giản thế này mà mày cũng không giải được? Mày chẳng giống tao chút nào.'

Hà Giải..... Sinh ra với cái danh 'con trai của Hà Quân', một giáo viên Toán nổi tiếng.

Khi làm bài tốt, người ta bảo đó là điều hiển nhiên.

Nhưng khi làm bài kém, cậu ta bị xem như kẻ vô dụng, một nỗi xấu hổ.

Nhưng cậu ta đã rất cố gắng học Toán. Rất, rất cố gắng.

Có một đêm nọ....

Tiếng chuông điểm mười giờ tối vang lên lần đầu tiên.

Ánh đèn bàn hắt xuống trang giấy đầy những bài toán Đạo Hàm.

Hà Giải tức giận ném bút xuống bàn, nghiến răng gầm lên:

"Tôi muốn cải tạo thế giới Toán học!"

Ngay khi lời nói vừa dứt...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!