Cơm nước xong, Đường Khê không có việc gì để làm, ngồi trong phòng ngủ lướt điện thoại.
Tần Kiêu đã đi đến thư phòng làm việc.
Hơn 10 giờ, Đường Khê bắt đầu thấy buồn ngủ, buông điện thoại xuống chuẩn bị lên giường ngủ, đột nhiên nhớ ra Tần Kiêu chưa chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác ngày mai.
Đã trễ thế này mà anh chưa về phòng, cũng không biết đến bao giờ mới xong. Sáng mai 7 giờ rưỡi bay, 4 giờ đã phải rời giường, cũng không ngủ được bao nhiêu. Chờ anh làm xong việc lại chuẩn bị hành lý thì thời gian còn lại càng ít hơn.
Hay là giúp anh chuẩn bị hành lý?
Cho dù cô muốn giúp, anh cũng sẽ không thích người khác chạm vào đồ của mình. Dù có giúp anh cũng chưa chắc được anh cho sắc mặt tốt. Không nên tự tìm phiền toái thì tốt hơn.
Đường Khê duỗi tay đóng cửa phòng tắt đèn, để lại ngọn đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.
Nhắm mắt lại mấy phút vẫn chưa ngủ được, trong đầu không hiểu sao cứ nghĩ tới lời thím nói hôm nay, Tần Kiêu gánh vác cả công ty, nhờ anh dốc sức làm việc mà gia đình mới có cuộc sống sung túc.
Cô bây giờ cũng coi như là người của Tần gia, sống trong biệt thự của Tần Kiêu, tiêu tiền của Tần Kiêu, túi xách trong phòng thay đồ giá trị nửa căn nhà, lại nghĩ tới chuyện anh bận làm việc không có thời gian chuẩn bị hành lý.
Đường Khê rối rắm một lát, cuối cùng vẫn bật đèn lên đi vào phòng để đồ.
Dù sao cô cũng không ngủ được, giúp anh chuẩn bị hành lý một chút coi như là để duy trì hình tượng vợ hiền của mình.
Sau khi kết hôn, cô mua rất nhiều đồ cho Tần Kiêu, quần áo, đồ ngủ, giày… đủ cả. Cô không động vào quần áo có sẵn của anh, chỉ xếp những cái mình mua vào vali. Nếu anh không thích, có thể tự chuẩn bị lại.
Đường Khê lấy một cái vali nhỏ màu đen, bắt đầu xếp đồ.
Lần này Tần Kiêu đi công tác năm ngày, Đường Khê xếp vào năm bộ tây trang, năm bộ đồ ngủ, hai bộ quần áo thường ngày.
Tần Kiêu phải tham dự hai tiệc rượu thương nghiệp nên phải mặc tây trang, đeo đồng hồ, phải có khuy măng sét, kẹp cà vạt…
Đường Khê nhìn thấy cái gì cũng muốn xếp vào vali, trong lúc không để ý, vali đã hết chỗ, không nhét thêm được nữa, phải dùng cái vali lớn hơn.
Nhưng quần áo thật sự quá nhiều, trong nhà làm gì có cái vali nào để được nhiều quần áo như vậy, chỉ có cái vali màu hồng phấn của cô. Đường Khê lấy chiếc vali của mình ra, ngắm nghía một lúc.
Tần Kiêu chắc chắn không chịu dùng vali màu hồng phấn. Nghĩ tới vẻ mặt ghét bỏ của anh nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, Đường Khê hơi nhíu mày.
Nhưng cô lăn lộn đến bây giờ cũng đã rất mệt rồi, mắt mở không lên, chỉ muốn nhanh chóng leo lên giường ngủ một giấc. Hơn nữa mỗi bộ tây trang đều do chính tay cô chọn, phối đồ, cất vào từng túi nhỏ khác nhau, nếu lấy ra cũng rất mệt.
Đường Khê nhìn màn hình điện thoại, 12 giờ hơn.
Cứ như vậy đi.
Dù sao cũng không cần dùng vali màu hồng phấn, Tần Kiêu có ghét bỏ cô nhiều chuyện không nhỉ?
Cô nhanh chóng sửa sang hành lý lần cuối rồi đặt trước cửa phòng ngủ, nhắn tin cho Tần Kiêu nói cô đã chuẩn bị hành lý cho anh, anh kiểm tra xem còn thiếu gì thì bỏ thêm vào.
Không chờ Tần Kiêu nhắn lại, cô đã cất điện thoại đi ngủ.
______
Sáng hôm sau Đường Khê bị tiếng chuông báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng duỗi tay lên đầu giường sờ so4ng tìm điện thoại.
Hôm nay cô không có việc gì làm nên không cần dậy sớm, đồng hồ báo thức là đặt cho Tần Kiêu, cô sợ anh ngủ quá muộn sẽ không dậy được nên cố ý đặt báo thức lúc bốn rưỡi cho anh.
Tay cô sờ so4ng lung tung đột nhiên chạm vào da thịt ấm áp, Đường Khê hơi khựng lại, chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp Tần Kiêu, "Anh tắt báo thức rồi, em cứ ngủ đi."
Đường Khê nghe lời rút tay về.
Cô hơi hé mắt ra, thấy Tần Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh mép giường, tay cầm điện thoại của cô bấm bấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!