Chương 5: (Vô Đề)

Suốt đường đi không ai nói gì, chiếc Maybach vững vàng lái tới trước cửa nhà họ Tần.

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào đầu, Đường Khê vừa xuống xe đã cảm thấy ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt. 

Quản gia của nhà họ Tần là bác Trịnh đã đứng chờ trước cửa từ sớm, cẩn thận chuẩn bị ô che nắng, thấy xe đến là mở ô ra đón, cẩn thận che nắng cho Đường Khê.

"Cảm ơn bác Trịnh, để cháu tự che là được," Đường Khê cầm lấy chiếc ô, giơ tay lên, nghiêng ô về phía Tần Kiêu.

Anh sải bước về phía trước.

Đường Khê tỏ ra hết sức quan tâm Tần Kiêu, mọi việc đều đặt Tần Kiêu lên đầu. Đây là cửa nhà họ Tần, mặt trời chói chang như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nhà họ Tần cũng không thể nhìn thấy đứa con trai quý giá nhà mình cầm ô, phơi nắng dưới ánh mặt trời được.

Đường Khê lon ton đuổi theo, "Nắng to lắm, tia cực tím rất hại cho da, phải che ô cẩn thận kẻo bị cháy nắng mất."

Cánh tay phải của cô phải giơ lên thật cao mới có thể che cho anh giờ đã hơi mỏi, hơn nữa anh còn đi nhanh về phía trước nên Đường Khê không đuổi kịp, vì vậy đầu chặn của chiếc ô va vào gáy anh như gà mổ thóc.

*Đầu chặn: là mấy cái khoanh đỏ trong ảnh

Tần Kiêu dừng bước, quay người lại nhìn cô.

Đường Khê không biết anh đột ngột dừng lại nên không kịp dừng bước, viền ô làm bằng ren màu hồng chọc thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của anh.

Đương Khê giật mình, vội vàng bỏ ô xuống, ngẩng đầu hỏi, "Anh không sao chứ?"

Tần Kiêu cúi đầu nhìn cô, ấn đường nhíu lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Giọng nói Đường Khê có chút áy náy, "Anh có đau lắm không?"

Tần Kiêu liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cầm lấy chiếc ô, hờ hững nói, "Không sao đâu, chúng ta vào thôi."

Bác Trịnh đặc biệt chuẩn bị ô che nắng cho Đường Khê, mà Tần Kiêu cường tráng như vậy, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ sợ nắng nên cũng không cần ô che, huống hồ Tần Kiêu cũng chẳng thèm đụng đến những thứ như thế này.

Vì vậy cái ô này là bác Trịnh chuẩn bị theo ngoại hình và khí chất của Đường Khê, màu hồng, xung quanh viền ren, nhỏ nhắn tinh xảo, rất thích hợp để một cô gái nhỏ che nắng.

Hai người che cùng nhau thì có vẻ không đủ rộng.

Tần Kiêu cầm ô, cánh tay nghiêng về phía cô, phần lớn ô là che cho cô, người anh thì bị lộ ra ngoài, ánh nắng dọc theo mép ô đổ bóng lên bờ vai rộng của anh.

Đường Khê khẽ liếc anh một cái, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng vì đi cùng cô nên bước đã chậm hơn rất nhiều.

Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu thoạt trông rất lạnh nhạt, lúc nào cũng kiêu ngạo, hàng ngày đều tỏ vẻ "ông đây rất bận, đừng làm phiền", nhưng trong xương cốt vẫn toát ra sự lịch thiệp và tinh tế.

Hai người sóng vai đi vào sân, theo sau là tài xế và bác Trịnh cầm quà.

Mới vào cửa mấy bước, một cô gái nhỏ mặc váy màu hồng từ trong phòng đi ra, đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay với Tần Kiêu và Đường Khê, "Anh hai, chị dâu, hai người đến rồi."

Cô bé là con gái của chú Tần Kiêu, tên Tần Viện.

So với những gia tộc khác, cứ đi vài mét là gặp mấy chục người thì nhà họ Tần tương đối thưa thớt.

Thế hệ của bố Tần Kiêu chỉ có hai anh em là bố Tần và chú Tần.

Bố mẹ Tần Kiêu có hai người con, ngoài Tần Kiêu thì còn một cô chị lớn tên là Tần Xu nữa.

Mà chú Tần chỉ có một đứa con gái là Tần Viện nên cả hai nhà đều không có bao nhiêu người. Bởi vì bố Tần và chú Tần không tranh giành quyền lực, hai anh em hoà thuận với nhau nên quan hệ giữa mẹ Tần và thím Tần cũng rất tốt đẹp, vậy nên đến bây giờ họ vẫn sống chung với nhau.

Nhà chính này gồm ba biệt thự nhỏ, mỗi gia đình một căn. Hồi ông bà còn sống thì ở riêng một căn, chỗ đó bây giờ không còn người ở, hai nhà vẫn thường cùng nhau ăn cơm.

Vì vậy mối quan hệ của Tần Kiêu với cô em họ này thân thiết như anh em ruột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!