Chương 49: (Vô Đề)

Tần Kiêu vùi đầu vào ngực Đường Khê cảm nhận được nhịp tim của cô, lồ ng ngực của anh vô cùng phập phồng vì quá phấn khích, trong căn phòng yên tĩnh, hai nhịp tim hòa quyện vào nhau.

Không biết trải qua bao lâu, Tần Kiêu hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của cô âm thanh run rẩy hỏi: "Đường Khê, em yêu anh sao?"

Anh đã biết trước câu trả lời này, nhưng giọng anh vẫn luôn tràn đầy hy vọng.

Anh muốn cô nói lại một lần nữa để cho anh nghe.

Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm nóng rực lên nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia hy vọng vô cùng mãnh liệt.

Anh luôn thích nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến, điều này đã khiến Đường Khê cảm thấy tội lỗi, nhìn người nam nhân kiêu ngạo đang ngồi xổm trước mặt mình như một con chó lớn tội nghiệp cầu xin tình yêu, lại nhịn không được mà muốn trêu chọc anh.

Đường Khê bên trong lòng ngực cứ đập thình thịch, ánh mắt rơi vào trên mái tóc ngăm đen của anh, liền vươn tay sờ sờ đầu của anh, trịnh trọng nói: "Tần Mã Nghiêu, nếu như em không còn yêu anh, anh sẽ khóc sao?"

Tần Kiêu ánh mắt hơi cứng đờ lại, xung quanh bầu không khí đột nhiên tiêu tán, khóe miệng anh tựa hồ giật giật nói: "Không được gọi tên đó nữa."

"Tần Mã Nghiêu."

Tần Kiêu: "Không được gọi cái tên đó."

"Tần Mã Nghiêu."

Đường Khê cứ tiếp tục gọi tên đó như muốn đang khiêu khích anh: "Em cứ gọi anh làm gì em?"

Tần Kiêu hít một hơi thật sâu, buông tay ôm eo cô ra, đứng dậy khỏi người cô.

Đường Khê sửng sốt một chút, sững sờ nhìn anh xoay người nhấc chân đi ra ngoài.

Chẳng lẽ anh cảm thấy khó chịu khi cô gọi anh cái tên đó sao?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, nếu anh giận cô phải làm sao đây, không như cô tưởng tượng anh đi đến đầu giường cửa sổ kéo màn lại.

Ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.

Tần Kiêu đi trở lại, dùng ánh ánh mắt sắc bén nhìn cô, đặt lòng bàn tay lên thành giường, vỗ tay đầy ẩn ý: "Lại đây."

Đường Khê vẫn khoanh chân ở trên sô pha, lắc đầu nói: "Không."

Tần Kiêu đi lại phía cô, bế cô lên đặt ở lên giường, quỳ gối ở trên giường cúi người nhéo cằm cô, hôn lên môi cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, áp lên đôi môi cô và m*t: "Anh muốn. "

Anh nói giọng điệu xen lẫn đắc ý.

Đường Khê: "…"

Anh sao lại bá đạo như vậy?

"Anh có thể sao?"

Đường Khê đột nhiên cười khẽ một tiếng, trên môi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.

Đường Khê giơ tay đánh vào vai anh, nắm cổ tay anh đè lên đầu, một tay vén váy cô lên, hung ác đè lên eo cô.

Đường Khê không tự chủ được đè lên người anh, run rẩy cầu xin tha thứ, "Đừng mà anh, em sai rồi."

"Sai ở đâu? "

Đường Khê bị anh làm cho bối rối, "Em không nên gọi anh là Tần Mã Nghiêu."

Tần Kiêu đột nhiên ngừng hôn lại, sau đó lại hôn hung hăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!