Chương 47: (Vô Đề)

Vì chữ viết của anh quá tiêu sái nên Đường Khê đã nhận nhầm chữ.

Kể từ đó mỗi lần anh viết tên mình đều viết rất nghiêm túc, nắn nót từng chữ, hi vọng lần sau gặp mặt có thể cho cô ấy biết tên mình là Tần Kiêu chứ không phải là Tần Mã Nghiêu.

Trong đại hội thể thao trường tổ chức, trong lớp Tần Kiêu nữ nhiều hơn nam, mà số nam tự nguyện đăng ký tham gia cuộc thi lại không nhiều, hiệu trưởng yêu cầu anh tham gia cuộc thi chạy đường dài.

Khi đó, anh nghĩ trong đại hội thể thao của trường, Đường Khê cùng các bạn trong lớp của cô ấy sẽ tham gia thi đấu với nhau, Đường Khê cũng sẽ vì vậy mà tham gia thi đấu, vì thế anh đã đồng ý tham gia.

Khi đứng ở khu vực chờ, anh nhìn xung quanh không thấy Đường Khê đâu, trong lòng có chút tiếc nuối.

Nhưng mà trọng tài nổ súng lên, bắt đầu chạy, anh vẫn cố gắng hết sức mà chạy về đích.

Tên của anh bắt đầu được phát trên đài phát thanh của trường, cuộc đua 100 mét nam, người về đích đầu tiên là Tần Kiêu năm nhất ban 13, trường trung học phổ thông.

Đài phát thanh toàn trường truyền đi tên của anh, không biết Đường Khê có nghe thấy hay không.

Bây giờ thời tiết vô cùng nóng, chạy 100m liền đổ mồ hôi đầm đìa, anh nhìn xuống bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình định đi thay ra, mới bước được hai bước liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc. 

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khê đứng đối diện anh, hướng anh hôn gió.

Đường Khê khoa chân múa tay như một con chim sẻ, vì anh mà chúc mừng anh về đích đầu tiên.

Dưới ánh mặt trời, đôi má trắng nõn của cô ấy ửng hồng vì phấn khích, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, cô ấy đeo một chiếc băng đô màu trắng bằng ngọc trai, khi cô ấy nhảy lên thì tỏa ra ánh sáng lấp lánh. 

Đường Khê cầm trong tay một chai nước khoáng đang chờ anh, cười gọi anh lại đây, "Tần Mã Nghiêu."

Tần Kiêu: "…"

Cô ấy không nghe thấy sao, mới vừa rồi tên của anh vừa xướng tên trong loa phát thanh của trường.

Nhưng mà nó không quan trọng.

Có thể là cô ấy quá chú tâm vào anh nên mới không nghe thấy tên anh.

Anh nhấc chân đi tới trước mặt Đường Khê, Đường Khê đưa tay lên đưa cho anh, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Cậu uống nước?"

Tần Hiểu cố nén nụ cười trên môi, nhận lấy chai nước khoáng trong tay cô, ngẩng đầu uống một hơi.

Đường Khê đi theo anh, nâng cằm lên, nụ cười rạng rỡ nhìn anh uống nước.

Nụ cười ấy khiến anh như muốn cào vào tim mình, lồ ng ngực nhất thời mềm nhũn ra.

Đường Khê đã chủ động trò chuyện với anh: "Cậu cũng tham gia cuộc thi chạy đường dài sao?"

Tần Kiêu không thể kiềm chế nhịp tim của mình, khẽ ừ một tiếng, nhìn cô chằm chằm và hỏi một cách vô nghĩa, "Đi xem thi đấu sao?"

Đường Khê gật đầu, có lẽ là ngại ngùng, lấy lý do bạn cô gọi cô liền chạy đi, Tần Kiêu cầm nửa chai nước còn lại trong tay, ánh mắt dõi theo cô, không dời mắt.

Hóa ra cô ấy đã sớm cùng bạn bè nói qua anh.

Đường Khê nhận ra cậu ấy nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, thì có chút ngượng ngùng nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, với vẻ mặt có phần xấu hổ. Hai người họ giống như một cặp đôi yêu nhau vậy, bị bạn bè xung quanh trêu chọc.

Để không làm Đường Khê xấu hổ.

Tần Kiêu đã đi khỏi chỗ đó.

Đại hội thể thao nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thím hai gọi điện tới nói, chị gái đã về, kêu anh về nhà ăn cơm.

Anh lên chiếc xe đạp điện chạy về nhà, chỉ nghĩ đến Đường Khê thì không khỏi vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!