Chương 45: (Vô Đề)

Đường Khê ngồi trên sô pha hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Kiêu, trong đầu hồi tưởng lại chuyện năm đó hai người lần đầu gặp nhau.

Tần Kiêu đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy mặt anh.

"Vậy em có nhớ rõ chuyện năm đó không."

Anh ngồi im lặng một lúc lâu, cũng mở miệng hỏi.

Đường Khê nói: "Đương nhiên là nhớ rõ a."

Cách đây đã khá lâu, chắc là khoảng mười năm về trước, khi Đường Khê lần đầu tiên nhìn thấy Tần Kiêu đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc.

Đó vào một ngày nghỉ hè, Liên Nhã Ba đăng ký cho Đường Miểu một lớp học khiêu vũ cũng tiện thể mang cô đi theo.

Cô cùng Đường Miểu mỗi tuần đều có mấy tiết học khiêu vũ.

Ngày hôm đó tiết học vũ đạo kết thúc, Đường Miểu lên xe nghe nói Tống gia sẽ đến Đường gia, vì thế vội vàng trở về gặp Tống Ninh Viễn, cô ta không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh lên.

Vị trí học nhảy có hơi xa với lại gần đó người ta đang sửa chữa đường nên đường có hơi gồ ghề, một thiếu niên từ trong hẻm chạy ra khiến tài xế phanh gấp lướt qua cậu bé vài mét rồi dần lại.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy thiếu niên ngã ở trên vệ đường phía bên kia, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Tôi không có đụng cậu ta, là tự nó ngã."

Đường Miểu tuổi còn nhỏ nhưng lại nhát gan, ở nhà chỉ dám bộc phát tức giận, cho rằng tài xế đụng phải người, sợ tới mức không dám nói lên lời.

Cô cũng không nói cho tài xế biết đó là lỗi của ai, lập tức xuống xe, bước nhanh đến chỗ thiếu niên để kiểm tra tình hình.

Nhìn thấy thiếu niên đứng dậy khỏi mặt đất, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Đường Khê dùng giọng ấm áp hỏi, thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô một cái, nói một cách vô cảm, "Không sao."

Đường Khê nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người cao ráo, ngũ quan tinh sảo, khí chất thì trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa cách.

Nhìn thì khá đẹp trai.

Người tài xế đi xuống xe bước tới thấy cậu không sao, thì lập tức lấy lại tinh thần nói: "Đại tiểu thư, tôi đã nói rồi là không có đụng phải cậu ta a, là cậu ta tự ngã."

Thiếu niên mặc kệ tài xế, lấy túi xách đang cầm trên tay ra, rất nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một chiếc túi, kiểm tra xem có bị bẩn không, sau đó mới cẩn thận đặt chiếc túi trở lại.

Cô nhìn thấy cậu ấy luôn cầm túi đựng, khi cậu ấy ngã xuống đất cậu ấy vẫn luôn dùng hai tay để bảo vệ chiếc túi thay vì đặt lên trên tay lái. Trên mặt đất vết bánh xe còn cách cậu ấy một khoảng, có lẽ không đụng phải cậu nhìn chiếc túi quý giá trên tay, Đường Khê đoán chắc cậu ấy sợ xe tạt nước lên chiếc túi.

Cũng không biết cái túi đó là cho ai, nhưng mà cô chắc chắn đó người trọng của cậu ấy.

Ống quần bên trái của cậu ấy bị xe bắn rất nhiều bùn và cản áo và vai nữa.

Đường Khê đột nhiên nói: "Chúng tôi xin lỗi, là do xe của chúng tôi đột nhiên chạy nhanh qua cậu khiến cậu bị ngã, nếu cậu muốn bồi thường thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Tài xế muốn trốn tránh trách nhiệm, vì thế đi tới trước mặt cô, thanh âm không thấp, Tần Kiêu nghe rât rõ ràng: "Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi, nhị tiểu thư còn ở trên xe chờ, muốn về nhà gặp Tống thiếu gia, cũng không phải là chúng ta đụng phải mà là cậu ta tự ngã." 

Tần Kiêu ánh mắt tối sầm lại, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn về phía tài xế, "Là ai đụng chứ?"

Thấy cậu ta tức giận, Đường Khê nhanh chóng yêu cầu người lái xe xin lỗi.

"Chú Thúc, đó là trách nhiệm của chúng ta, chú phải xin lỗi cậu ấy."

"Không cần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!