Chương 44: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, lúc thức dậy đầu Đường Khê hơi đau một chút, cô xoa đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, vội vàng vén chăn xuống giường, đi xuống phòng khách xem Tần Kiêu thế nào.

Tối hôm qua anh đi ra ngoài uống say, còn ở dưới nhà uống thêm mấy chai rồi ngủ gục trên ghế sô pha.

Đường Khê không có biện phát đem anh lên lầu ngủ, liền cầm cái chăn đắp lên cho anh, để anh ngủ ở dưới.

Khi cô đi đến góc cầu thang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nằm nghiêng trên sô pha, chỉ nhìn được thấy bóng lưng của anh chứ không nhìn thấy mặt, trên người đắp một cái chăn không biết từ khi nào bị anh đá ra đang nằm trên mặt đất, hình như anh vẫn còn ngủ.

Đường Khê bước đi nhẹ nhàng đến sô pha, nhặt cái chăn lên rồi phủi nhẹ vài cái.

Tuy là sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn khi trực tiếp nhặt chăn lên đắp cho anh.

Đường Khê đắp chăn cho anh xong, liền đưa tay sờ cái trán anh có phát sốt không, thấy anh không có phát sốt liền yên tâm.

Liền quay người đi lên lầu thay quần áo tắm rửa xong, tính đi chợ mua đồ ăn.

Cô đi vào thư phòng lấy tờ giấy ghi chú, để lời nhắn cho Tần Kiêu là cô đi chợ.

Đi ngang qua phòng khách để mẫu giấy trên bàn, nhìn thấy cái chăn cô vừa đắp cho anh lại tuột xuống sắp rơi xuống đất.

Cũng không biết tối hôm qua rơi vào lúc nào, có lẽ là cô vừa lên lầu thì chăn của anh cũng rơi xuống, cho nên mới nằm ở đó cả đêm.

Đường Khê có lo lắng liền sờ trán anh thêm một lần nữa để chắc chắn, cũng giống như lần nãy, không ngờ thể chất của anh lại tốt như vậy.

Cô khom người, đem chăn đắp lên cho Tần Tiêu rồi xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng khách nhẹ nhàng đóng lại, người đàn ông trên ghế sô pha khẽ động, đợi một lúc nữa mới chậm rãi mở mắt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.

Lúc Đường Khê xuống lầu anh đã tỉnh, hôm qua uống nhiều rượu khiến anh đầu có nhức, anh chỉ nhớ tối qua uống rượu cùng bọn Quý Chính Sâm trong phòng riêng xong, sau đó là về nhà rồi lại không nhớ tiếp đó đã xảy ra chuyện gì? 

Trong đầu những hình ảnh đứt quãng và mấy cái lẽ tẻ cũng đủ để làm anh tan nát cõi lòng.

Anh còn chưa kịp suy nghĩ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy tiếng bước chân của Đường Khê, biết cô sắp đi xuống, liền theo bản năng nằm trở lại trên sô pha, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Đường Khê như thường lệ, ân cần đắp chăn cho anh hai lần, đo nhiệt độ cho anh hai lần.

Như không có gì xảy ra.

Tần Kiêu giơ tay và rút tờ giấy ghi chú trên bàn xem.

Biết được Đường Khê đi ra ngoài đi chợ.

Cô bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ những hình ảnh hiện lên trong đầu anh đều là mộng sao?

Anh cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay bấu chặt vào trán, trầm mặc hồi lâu.

Sáng sớm chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, Đường Khê đi tìm các thứ cần mua đều cả mua đủ, đi đến quầy bán rau thường xuyên cùng cô nói chuyện phiếm, thấy bà ấy bận cùng khách hàng mua đồ, liền đứng yên một bên chờ.

Bà chủ lấy khách hàng mua rau, đặt lên bàn cân, báo giá cho khách rồi thu tiền, lúc đang bận rộn nhìn thấy Đường Khê đứng đó, liền cười hỏi: Tiểu Đường, như thế nào lại đứng ở đó làm gì?"

Đường Khê nói: "Con thấy dì bận rộn liền đứng chờ rồi hỏi dì sau."

"Có chuyện gì sao?"

Bà chủ đưa thức ăn đã chuẩn bị xong cho khách hàng, yêu cầu khách hàng quét mã QR để thanh toán, lau tay vào tạp dề rồi đi về phía Đường Khê.

Đường Khê nói: "Dì  trước cứ làm việc đi, con lại cùng người nói sau."

"Vậy được rồi, dì sẽ cân đồ ăn của những vị khách này trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!