Có phải buổi sáng cô nói với anh là không cần hợp tác với nhà họ Đường phải không, mà bây giờ anh đã vạch rõ ranh giới với họ mà bây giờ nhà họ Đường vô cùng rối loạn.
Đường Khê đang ăn trưa đột nhiên nhận được cuộc gọi của Liên Nhã, từ sau khi cô cùng Tần Kiêu kết hôn, bà ta luôn chốn sau lưng của Đường Hưng Xương, ý đồ muốn thông qua Đường Hưng Xương moi được lợi ích từ cô, giờ thì lại không dành được liền trực tiếp giáp mặt tâm sự.
Đường Khê không có gì để nói với bà ta, vì thế cô trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Chi phun tào nói: "Không phải đấy chứ, lần trước phái đến con gái bà ta đến nói chuyện, bây giờ lại đến bà ta tìm tới, thật muốn tát vào mặt mẹ con này ghê."
Từ trước Tô Chi há mồm mắng người độc mồm độc miệng, đặc biệt nhất là người Tô Chi ghét."
Đường Khê cười nói: "Mặc kệ bà ta, buổi chiều không có cái gì làm, mày có muốn đi trung tâm thương mại mua gì không?"
Tô Chi nói, "Được đó, chúng ta đi mua sắm đi."
Đường Khê và Tô Chi đi khu trung tâm mua sắm một vòng, mua cho Tần Kiêu hai cái áo khoác ngoài.
Lúc về nhà đã năm giờ, liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Trong khi nồi canh nấu sắp xong, thì Tần Kiêu cũng đã trở về.
Hôm nay anh trở về rất sớm, còn mang theo máy tính đi vào phòng bếp nhìn cô một cái, rồi quay trở về phòng khách làm công việc tiếp.
Đường Khê rót một ly nước ấm đi lên phòng khách đưa cho anh.
Tần Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khê hỏi, "Anh việc làm còn nhiều không?"
Tần Kiêu nói: "Không nhiều lắm, sắp xong rồi."
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Đường Khê cười nói: "Hiện tại em không thể ngồi, trong bếp còn có nồi canh."
Tần Kiêu liền rút tay về, ừ một tiếng như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng lại ngước mắt khỏi máy tính liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong bếp.
Đường Khê nấu ba món ăn một món canh, không phong phú như ngày thường, nhưng đủ cho hai người ăn.
Sau khi canh nấu xong, cô còn chưa gọi anh vào, thì thấy đã bước vào bưng các món ăn ra bàn.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tần Kiêu tiếp tục làm việc ở trong thư phòng.
Đường Khê đi tắm rửa trước, liền nằm trên giường nghịch điện thoại chờ anh.
Tần Kiêu mãi đến hơn mười một giờ mới trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt to long lanh của Đường Khê, hướng anh cười nói: "Anh làm xong việc rồi sao?."
Tần Kiêu có chút giật mình, không nghĩ tới Đường Khê còn chưa ngủ mà đợi anh.
Anh xốc chăn lên giường, ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, hỏi: "Sao em còn chưa ngủ nữa?"
Đường Khê ngáp một cái, nói: "Em đang chờ anh cùng nhau ngủ."
Đáy mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú cô, liền hôn cô một cái thấp giọng nói: "Em chờ anh làm gì?"
Đường Khê nói: "Chờ anh chúc anh ngủ ngon."
Tần Kiêu: "Tại sao phải đợi anh chúc ngủ ngon?"
Đường Khê trợn tròn mắt, "Em chỉ là muốn cùng anh chúc ngủ ngon, không có lý do gì khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!