Buổi chiều cô và anh cùng nhau ở nhà, không làm gì cả mà cứ dính lấy nhau.
Hai người cùng nhau ngồi trên so pha xem phim, cùng nhau xuống bếp, cô thì nấu cơm, anh thì phụ cô rửa rau, cô đi đâu anh cũng đi theo cô phía sau, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái.
Mỗi lần Đường Khê quay đầu lại, nhìn thấy thể cao lớn của hắn tiến lại gần, liền có cảm giác được tình yêu của anh.
Cô vô cùng thích cảm giác này, khi quay đầu lại thì có cảm giác được người mình yêu.
Ngày hôm sau, khi Tần Kiêu đã tắm rửa xong, anh đi đến bên giường cúi đầu nhìn Đường Khê vẫn đang ngủ say, do dự có nên đánh thức cô dậy hay không.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Đường Khê đặc biệt dặn dò anh là sáng mai trước khi đi ra ngoài phải đánh thức cô, cô muốn chính mình tiễn anh đi làm.
Nhưng mà hiện tại cô đang ngủ say như vậy, anh một chút cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Anh đứng bên giường một lúc, liền ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng gọi: "Khê Khê, anh đi làm đây"
Đường Khê bị giọng nói của anh đánh thức, mơ màng mà mở mắt ra, nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại như thể ngủ rồi.
Tần Kiêu bị bộ dáng của cô có chút buồn cười, không phải là cô nói muốn tiễn anh sao?
Anh vuốt tóc cô, trầm giọng nói: "Anh đi làm đây."
Anh nhặt chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ lên và đeo lên tay mình.
Đường Khê đột nhiên nhớ tới mình muốn tiễn anh đi làm, liền ngồi dậy giơ tay dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh lại.
Tần Kiêu nghe thấy động tĩnh của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang ngồi dậy, đem đồng hồ khóa mở ra.
Đường Khê dùng sức mở mắt ra, mí mắt bị cọ mà có chút ửng đỏ, cùng anh chào buổi sáng.
Tần Kiêu: "Chào buổi sáng."
Đường Khê nhìn thấy đồng hồ đeo tay của anh hỏi, "Đồng hồ đeo tay có khó đeo không?"
"Không, rất dễ làm."
"Vậy để em làm cho."
Đường Khê ngồi xích lại phía anh.
Tần Kiêu duỗi cổ tay ra trước mặt cô, cúi đầu giúp anh đeo đồng hồ, nói: "Cà vạt đâu."
Tần Kiêu đưa cà vạt cho cô.
Cô ngẩng đầu lên, thắt cà vạt cho anh, một tay giữ cánh tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới và mỉm cười: "Em cười gì vậy?"
Đường Khê suýt chút nữa buồn ngủ, nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh "Anh thật đẹp trai."
Khóe môi Tần Tiêu khẽ nhếch lên, anh nhéo mặt cô.
Đường Khê cảm nhận được bầu không khí có chút mờ ám hỏi: "Tối nay anh có về nhà không?"
Tần Kiêu nhướng mày, "Đương nhiên là về rồi."
Giọng điệu anh nói vô cùng tự mãn, Đường Khê nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh có chút buồn cười nói: "Anh phải về sớm đó, em nấu cơm cho anh ăn."
"Nhưng mà em muốn mình làm cơ."
Tần Hiểu mím môi nhìn cô không nói lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!