Sau nhiều lần xác nhận rằng khoảng cách giữa cô và Tần Kiêu đang thực sự ngắn lại, Đường Khê xốc chăn xuống giường, chạy một mạch xuống phòng khách tầng một.
Chỉ khi đã đứng giữa phòng khách, cầm điện thoại nhìn khoảng cách giữa mình và Tần Kiêu còn hơn 700 km nữa, cô giật mình.
Cô đang làm gì vậy chứ?
Tần Kiêu còn cách nhà rất xa, chờ đến khi anh về đến nhà cũng phải rạng sáng rồi, giờ cô chạy xuống đây làm gì chứ?
Trong căn biệt thự yên tĩnh, Đường Khê loáng thoáng nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của mình, đây chính là cái cảm giác mà cô đã liều sống liều chết muốn kìm lại mấy hôm trước ở Đông thành.
Cô nhìn xuống khoảng cách đang không ngừng thay đổi trên điện thoại.
Đường Khê nhớ đến một Tần Kiêu cùng cô nằm nhoài lên bàn ở khách sạn Đông thành, ánh mắt lẳng lặng dán chặt vào cô.
Nhớ đến một Tần Kiêu chậm rãi cùng cô đi lang thang khắp các con phố.
Nhớ đến lần hẹn gặp đầu tiên, đến cả mặt anh Đường Khê còn chưa thấy, vừa bước đến cửa phòng đã nghe thấy anh châm chọc Đường Hưng Xương lợi dụng con gái để trục lợi, anh chửi ông ta vô dụng, cũng vì cô mà thở dài.
Nhớ đến lúc anh bảo vệ cô ở nhà họ Đường vào hôm sinh nhật Đường Hưng Xương.
Dường như anh vẫn luôn xuất hiện những lúc cô cần anh nhất.
Những lúc đã quyết tâm rằng đời này tuyệt đối không được giống như mẹ nữa, mụ mị vì yêu.
Cô siết chặt nắm tay, muốn kìm nhịp đập tim mình lại.
Thứ cảm xúc yếu đuối chẳng thể nắm bắt được đột nhiên trở thành đau đớn mà chua xót, chất đầy khoang ngực Đường Khê.
Cô đưa tay lên sờ cổ, cong môi cười, chớp chớp mắt, nuốt xuống sự chua xót trong miệng.
Cô không sao, cô phải bình tĩnh lại.
Cô cầm theo điện thoại chầm chậm lên tầng. Đường Khê kèo rèm phòng ngủ ra, ngồi xuống trước cửa sổ lồi, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Một giọt nước mắt nhân lúc cô không chú ý mà chảy xuống, biến mất sau những sợi tóc mai.
Cô đưa tay lên, không quá để tâm mà gạt đi khóe mắt ngấn lệ.
Khoảng cách trên định vị được chia sẻ càng ngày càng ngắn lại.
Hơn ba giờ sáng, Đường Khê nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa nhà.
Người đàn ông cao lớn xuống khỏi xe, anh mặc một chiếc áo gió dài, quần âu đen. Dưới ánh đèn vàng dịu dàng mềm mại, khuôn mặt anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, bước từng bước dài đi vào cửa.
Đường Khê đứng sau rèm, khi bắt gặp hai chiếc túi thời trang trên tay anh thì không kìm được mà bật cười.
Giờ này về mà anh còn mua túi làm gì vậy chứ.
Nửa tiếng trước, Đường Khê cố tình xuống tầng mở hết điện đóm trong nhà và trong sân lên, đến cả đèn phòng khách dưới tầng một cũng bật hết lên.
Tần Kiêu xuống xe, nhìn thấy những ngọn đèn được bật lên vì mình, tưởng rằng Đường Khê đang ở phòng khách. Anh bước vài bước rồi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Đường Khê, Tần Kiêu dừng bước, hướng mắt nhìn lên phòng ngủ tầng hai.
Đường Khê kéo hết rèm ra, cười với anh.
Em sẽ đối tốt với anh.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!