Sau khi Tần Kiêu ra khỏi cửa, Đường Khê ngủ tiếp tận hơn chín giờ.
Vừa mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn Tô Chi gửi qua Wechat, hỏi cô đã tỉnh chưa, còn hỏi Tần Kiêu có còn ở trong phòng không.
Homestay hai người định đến cách đây khoảng nửa tiếng lái xe, vì dự kiến đầu giờ chiều bắt đầu chụp nên hai người hẹn mười rưỡi xuất phát, qua bên đó ăn trưa rồi mới bắt đầu làm việc.
Còn dư nhiều thời gian, có thể từ từ mà chuẩn bị, không cần vội.
Đường Khê trả lời Tô Chi: [Dậy rồi, Tần Kiêu đi rồi.]
Tô Chi: [Được, giờ tao qua đó, mày ra mở cửa đi.]
Đường Khê vén chăn, xuống khỏi giường, chân vừa chạm xuống mặt đất, cô không nhịn được hít vào.
Chân mỏi.
Lưng đau.
Tối qua Tần Kiêu sung cực kì, cứ như có sức lực vô hạn vậy, đòi hỏi đủ thứ. Mà cô vì muốn anh vui nên anh nói gì cô cũng phối hợp, giờ phải gánh chịu hậu quả thế này đây.
Cả người đều khó chịu, đi bước nào đùi nhức mỏi bước ấy.
Cô cúi đầu nhìn vết tích anh để lại trên người cô, cái dáng vẻ "túng dục quá độ" này mà bị Tô Chi thấy kiểu gì cũng trêu cô cho xem.
Cô chọn một chiếc váy cao cổ trong va li, ngồi xuống giường, chậm rãi thay quần áo.
Vừa thay xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Chi tới.
Đường Khê ra mở cửa.
Tô Chi cầm theo một phần bữa sáng trong tay, vừa vào cửa lập tức đưa cho Đường Khê: "Tao mang đồ ăn sáng cho mày này, chưa ăn đúng không?"
"Chưa." Đường Khê nhận lấy đồ ăn, đặt lên bàn: "Tao còn chưa đánh răng nữa là."
Tô Chi nhíu mày: "Sao tao cảm giác giọng mày nghe cứ là lạ thế nào ấy, nghe khản đặc. Tối qua lúc ra ngoài mua đồ vẫn còn ổn mà?"
Đường Khê mặt dày thừa nhận với cô ấy: "Đúng rồi, có hơi khàn, nên hôm nay tao sẽ không nói nhiều đâu."
Tô Chi hiểu, tủm tỉm cười quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.
Đường Khê mặc kệ nụ cười đầy thâm sâu của cô ấy, quay người vào phòng tắm rửa mặt.
Tô Chi ngồi ngoài sô pha đợi cô.
Đường Khê tắm rửa xong xuôi thì ăn sáng trước, rồi dành chút thời gian trang điểm đơn giản. Lúc đang ngồi trước bàn trang điểm, đột nhiên cô nghĩ đến Tần Kiêu.
Trước lúc trang điểm, cô như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn đồng hồ.
Vừa rồi, cô chỉ mất hơn 8 phút đã trang điểm xong, mà hôm qua lúc Tần Kiêu ngồi cạnh nhìn chằm chằm, cô trang điểm mất cả tiếng.
"Mày cười gì đấy?"
Giọng nói của Tô Chi kéo cô về lại thực tại.
Đường Khê hoàn hồn, nhìn nước hồng hào trong gương của mình, cười đáp: "Không có gì."
"Cười tươi vậy mà còn bảo không có gì, nói mau, rốt cục là cười chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!