Đường Khê ngồi chỗ đầu giường, đưa tay lên xoa xoa cái cổ đau mỏi, thoáng nhìn vali của Tần Kiêu qua khóe mắt, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô nhìn về phía phòng tắm, đoán rằng Tần Kiêu còn phải tắm thêm một lúc nữa mới xong, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tô Chi rồi đi đến trước cửa phòng tắm: "Tần Kiêu."
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Tần Kiêu tắt vòi hoa sen: "Sao vậy?"
Đường Khê nhẹ nhàng nói: "Anh cứ tắm đi nhé, em với Tô Chi ra ngoài mua mấy thứ."
Tần Kiêu: "Đợi anh tắm xong rồi đi cùng bọn em."
"Không cần đầu, hôm nay anh lái xe cả ngày rồi, sáng sớm mai còn phải đi công tác nữa. Anh tắm xong thì nghỉ đi, bọn em đi siêu thị ở ngay gần đây thôi, không xa lắm đâu, em đi một lát rồi về ngay."
Tần Kiêu ừm một tiếng.
Anh đồng ý rồi, Đường Khê mới cầm theo điện thoại ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, Tô Chi đã đang đi về phía cô từ đầu kia của hành lang rồi.
"Sao đột nhiên lại xuống tầng mua đồ thế, còn bỏ chồng mày lại mà gọi tao đi cùng nữa, mày đến kì à? Bên chỗ tao có băng vệ sinh đấy."
Đêm hôm khuya khoắt rồi mà lại gọi cô đi mua đồ nên Tô Chi tưởng là cô đến kì, gọi cô ấy đi cùng để mua băng vệ sinh là vì nghĩ cô với Tần Kiêu chung đụng chưa được bao lâu, ngại không dám gọi Tần Kiêu đi cùng cô mua mấy thứ này.
Đường Khê đáp: "Không phải, lát nữa mày sẽ biết."
"Gì mà thần bí vậy chứ." Tô Chi khoác tay Đường Khề, cùng cô bước vào thang máy, trong này không có người khác, cô ấy hỏi: "Gần đây mày với chồng thế nào rồi? Tao xem ảnh mày mới đăng lên vòng bạn bè rồi, cảm giác rất ổn."
Đường Khê ừ, nói: "Đúng là rất ổn."
Tô Chi thấy cô có vẻ rất phiền não, hỏi: "Sao thế, có gì lo nghĩ thì cứ nói đi, chị Chi đây sẽ khai sáng cho cưng."
"Lo nghĩ gì chứ, mày cũng biết mà, lòng tao rộng lớn, vô tâm lắm." Đường Khê cười cười, nói tiếp: "Không đúng, hình như tao đúng là có chuyện đang lo nghĩ."
"Ai bảo mày vô tâm cơ, ai cho mày nói bản thân như vậy." Tô Chi đập nhẹ lên tay cô một cái: "Mỗi lần cô Lâm và thầy Tô gọi cho tao đều lải nhải chuyện tao không chu đáo bằng mày. Lễ tết các thứ, quà biếu, lời chúc của mày lúc nào cũng đến sớm nhất, còn hối hận sao lại sinh ra tao mà không sinh ra được một cô con gái cưng ân cần như mày."
Thầy Tô và cô Lâm là bố mẹ của Tô Chi, trước đây, Đường Khê từng học lớp của cô Lâm – mẹ Tô Chi. Khi đó mẹ cô bệnh nặng, bà ngoại thường xuyên phải đưa mẹ vào viện khám, không có thời gian chăm sóc cô, cô Lâm liền đưa cô về nhà, chăm cho cả cô lẫn Tô Chi.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Khê dành hơn nửa thời gian ở tại nhà Tô Chi, thầy Tô và cô Lâm cũng chăm sóc cô rất chu đáo.
Sau đó, kể cả khi cô đã đến nhà họ Đường ở, hai người họ cũng thường xuyên đưa Tô Chi qua Đường gia đón cô đi chơi mỗi cuối tuần.
Đường Khê giả vờ tiếc nuối nói: "Ài, sao cô chú không nói thẳng vậy với tao chứ, sớm biết vậy tao đã đi làm con gái của hai người họ rồi."
"Nghe kìa nghe kìa, miệng cứ như bôi mật ấy, hai người họ mà nghe được mày nói vậy, có khi cười ngoác mang tai cũng nên. Ài, mày vừa nói có tâm sự gì cơ?" Đề tài bị chuyển đi lâu như vậy, Tô Chi cũng không quên Đường Khê vừa nói là có chuyện đang lo nghĩ.
Đường Khê cười, sáp lại gần mặt cô ấy, nhéo cằm trêu: "Không biết chị gái của em đây xinh đẹp như này thì người đàn ông thế nào mới có thể xứng được đây."
Bị cô trêu, Tô Chi cũng chẳng hề tức giận, còn hùa theo, dùng giọng điệu "cuộc sống này quá cô độc" mà nói: "Mỹ nữ giống chị đây thì làm gì có người đàn ông nào với được đâu chứ, cho nên chị đây quyết rồi, chỉ đành độc thân cả đời thôi."
Đường Khê cười: "Xinh đẹp xuất sắc như mày thì bất kể có chọn sống thế nào cũng sẽ ổn thôi. Thế nhưng nếu chọn cô đơn cả đời, thì phải xác định sẽ nghe cô Lâm với thầy Tô phàn nàn cả đời đấy."
Hai người họ chỉ có một cô con gái cưng là Tô Chi, từ khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu giục cô ấy đưa người yêu về, giục đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy bóng dáng người yêu cô ấy đâu.
"Ai da, cũng chịu thôi, cũng tại hai người họ sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đấy chứ, còn tự luyến nữa chứ, tự mình khen mình cũng giỏi vô cùng."
Đường Khê bật cười: "Cái miệng này của mày cũng thật là." Lúc chửi thì đến cả bản thân mình cũng không tha.
Tô Chi rất tự biết mình: "Đúng rồi đó, qua miệng lưỡi của thầy Tô và cô Lâm thì tao độc mồm độc miệng cực kì, không phải tao nói khoác đâu, hai người họ bảo chỉ cần mở miệng ra nói cũng đủ để tao độc thân tám đời rồi."
Đường Khê bật ngón tay cái với cô ấy, động viên/cổ vũ: "Đỉnh, hôm nào cô chú diễn hài độc thoại nhớ gọi tao, tao cũng muốn có một chân mở mang tri thức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!