Đường Khê vốn định trang điểm trong vài phút là xong, nhưng lại không ngờ tốn hết một tiếng để trang điểm.
Cũng tại Tần Kiêu hết cứ nhìn vào đồ trang điểm của cô làm gì, còn hỏi hết cái này đến cái kia, cứ thể chưa bao giờ gặp người ta trang điểm, vậy nên cô mới mềm lòng mà thử hết thảy cho anh xem.
Ăn cơm trưa xong, Đường Khê lấy ra chiếc máy tính bắt đầu công việc chỉnh sửa ảnh, Tần Kiêu cũng ngồi đối diện với cô mà làm việc.
Trên một chiếc bàn nhỏ, có hai cái máy tính nên hơi chật chội.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn nói là không cần ngồi chung với cô một cái bàn làm việc đâu, khi đụng phải ánh mắt của anh, cô nuốt lại những lời muốn nói, có thể là anh muốn bồi dưỡng tình cảm với cô thì sao.
Bình thường hai người đều có công việc của nhau, đặc biệt là anh thường ở trong phòng làm việc, nếu hai người cứ giữa mối quan hệ như thế này, chắc đến 80 tuổi họ vẫn còn trong giai đoạn lạnh nhạt với nhau.
Nghĩ đến đây, Đường Khê đem máy tính dời qua bên này một chút, cười nói: "Không có việc gì đâu, anh làm việc tiếp đi."
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, đặt máy tính lên một chút, trong mắt xẹt qua ý cười.
Cả hai người đều không nói gì, trong phòng bây giờ vang lên âm thanh bàn phím gõ và chuột.
Ánh nắng xuyên qua từ cửa sổ sát đất chiếu vào bức tường phía sau anh cách đó không xa, tạo nên một ánh sáng rực rỡ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt của Đường Khê có chút đau nhức khi nhìn chằm chằm quá lâu vào máy vi tính, cô liền bấm chuột thoát ra, ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Kiêu thấy anh vẫn chăm chú làm việc.
Mi mắt cụp xuống, ngón tay thon dài đặt trên con chuột lướt qua nhìn tài liệu, thân hình cao lớn của anh khi ngồi trên ghế đẩu giống cô nhìn trông rất gò bó không thể duỗi người, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến công việc của anh.
Vô tình một tia nắng chiếu vào đỉnh đầu anh, cả người giống như được tấm trong nắng, Đường Khê có một loại cảm giác thật yên bình.
Cô bất giác nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính sang một bên, một tay đặt lên chiếc bàn nhỏ liền nằm xuống nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào màn hình máy tính, khiến anh không thể nhìn thấy chữ trên tài liệu, anh định đứng dậy kéo rèm lại, nhưng lại nhìn thoáng qua Đường Khê thấy cô đang nhìn anh.
Anh hơi mím môi lại, cố gắng đè xuống độ cong ở khóe môi, anh vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, giả vờ như không chú ý tới cô.
Một lúc sau, anh không kìm được mà ngước mắt lên nhìn cô.
Liền đụng phải ánh mắt của cô, cô xấu hổ mà nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Đường Khê không biết Tần Kiêu đang làm gì, mà cố nén lại lòng hiếu kỳ mà nhắm mắt lại không nhìn anh.
Bỗng nhiên có một cảm giác ấm nóng lướt qua má cô, cô liền mở mắt ra.
Nhìn thấy Tần Kiêu đang nằm trên bàn đối mặt với cô, con ngươi nhìn cô tràn đầy tình cảm.
Trái tim của cô dường như bị thứ gì đó bắt lấy, có một cảm giác trống rỗng mơ hồ, ẩn sau làn khói sương mù, trong đôi mắt của Tần Kiêu.
Cô có chút bối rối mà ngồi dậy, anh cũng làm theo cô.
Cô nhìn thấy máy tính của anh đặt sang một bên.
Đường Khê ấn ngực hỏi: "Anh không làm việc nữa sao?"
Tần Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô nói: "Anh làm xong rồi."
"Vậy chúng ta đi dạo một chút được không."
Cô cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt muốn ra ngoài đi dạo.
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế, cầm theo di động bước ra khỏi cửa mà không cầm theo thứ gì.
Tần Kiêu đi theo phía sau cô, hỏi: "Em có muốn mang theo máy ảnh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!