Buổi tối Đường Khê đi ngủ khá sớm, ngày hôm sau thức dậy trời vẫn còn chưa sáng.
Mở mắt ra nhìn thấy Tần Kiêu nằm ngủ đối diện, cùng cô nằm trên một chiếc gối, một tay ôm eo cô cả người cô đều nằm trong lòng ngực của anh.
Đường Khê định ngã người ra phía sau, liền cảm thấy cổ có chút đau, cánh tay anh cứng như vậy, mà làm gối cho cô ngủ, không biết cánh tay của anh có bị tê không.
Cô nhìn chằm vào mặt anh thấy hai mắt nhắm lại, ánh mắt cô rơi xuống lông mi vừa dày còn hơi cong cong lên giống như hai cái chổi nhỏ, mà nó còn dài hơn cả lông mi của cô.
Cô đưa tay chạm vào lông mi của anh, vội vàng rút tay về, đặt tay lên xương quai xanh che giấu.
Một lúc sau, thấy anh chưa tỉnh, cô tiếp tục vươn tay ra mũi của anh, rồi trượt xuống cằm, dừng lại ở trên hầu kết gợi cảm.
Tần Kiêu đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt mang theo ý cười mà bắt lấy tay cô, đặt lên trên môi hôn.
Cô nhìn nụ cười trong mắt anh, mới ý thức được anh đã tỉnh từ lâu rồi, cố ý giả vờ ngủ để cô chạm vào mặt anh, cô có chút ngượng ngùng mà rút cái tay ra khỏi tay anh, đặt ở trên ý muốn xuống giường.
Mới vừa nhắc thân lên liền bị anh ôm lại, má đập thẳng vào lồng ngực của anh.
Bởi vì va đập mạnh nên bây giờ mũi cô có chút đau, nhướng mi trừng mắt nhìn anh, biết mình cùng anh chênh lệch thể lực quá lớn, cho nên cũng không giãy giụa nữa, nói: "Anh mau buông em ra, em muốn xuống giường."
Tần Kiêu cúi đầu xuống hỏi: "Em không ngủ nữa sao?"
Đường Khê nói: "Không ngủ nữa."
Hai ngày trước cô cùng Tô Chi ở chung một phòng, buổi tối nào hai người cũng trò chuyện đến khuya mới ngủ, đến sáng thức dậy thân thể liền có chút mệt mỏi, mà hôm qua ngủ sớm nên bây giờ thân thể vô cùng thoải mái.
Tần Kiêu không biết nghĩ tới cái gì, liền ánh mắt trở nên mờ mịt, mà xoay người hôn lên môi cô.
Đường Khê vội vàng quay người tránh đi nụ hôn của anh.
Đôi môi ấm áp lướt qua cổ cô, Tần Kiêu hơi ngẩng người sắc mặt có chút không vui.
Cô nhìn thấy sắc mặt của anh không vui liền biết anh đang hiểu lầm cô, dùng sức đẩy vai anh ra, nhẹ giọng nói: "Em còn chưa đánh răng, anh không thể hôn."
Tần Kiêu chống hai tay lên giường, nghiêng người về phía cô, dùng ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào mặt cô như thể chứa đầy oán hận, một lúc sau anh xoay người vén chăn lên xuống giường, mang dép lê đi vào trong phòng tắm.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh, quay đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà, tự hỏi anh bị sao vậy?
Chẳng lẽ anh giận? Vì cô không cho anh hôn sao?
Không thể nào, cô đã giải thích rồi mà.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy, chắc là Tần Kiêu đang rữa mặt.
Đường Khê phát hiện anh từ phòng tắm đi ra, bước tới mép giường ủ rũ nói: "Anh đánh răng xong rồi."
Đường Khê: "…"
Cho nên mới vừa nãy, anh vội vàng từ trên giường đi xuống, không phải là sinh khí mà bởi vì cô nói không thể hôn khi chưa đánh răng, cho nên anh mới đi đánh răng.
Đường Khê có chút buồn cười, lại bị ánh mắt của anh nhìn thẳng mặt cô, mà làm hai gó má cô nóng lên, cô liền ngồi dậy tránh đi tầm mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Được rồi, anh đợi em một lát, em đi đánh răng."
Cô vén chăn lên, mới nhích người lên một chút, thì thân hình cao lớn của anh đã ôm cô vào lòng, muốn cúi đầu hôn cô.
Đường Khê đưa tay che miệng anh lại, khẽ lắc đầu ý bảo anh đừng làm như vậy, cô còn chưa đánh răng.
Tần Kiêu liền buông cô ra, đứng dậy đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống xem như không có chuyện gì, uể oải mà ngả người ra sau, đôi mắt đen liếc qua đôi gò má của cô, âm thầm thúc giục cô mau nhanh lên.
Đường Khê liền xuống giường đi vào phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!