Tô Chi hỏi Đường Khê.
"Anh ta vậy mà ghen à."
"Tao cũng không biết."
Cô lắc đầu nói.
"Chắc là không phải đâu, bạn bè của tao mà có cái gì ghen."
Tô Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể là anh ta cảm thấy tao quá thân thiết với mày nên sinh ra ghen không, mày nghĩ sao, lấy mày hiểu biết về anh ta có khả năng không?"
"Tao cũng không chắc nữa, tao cũng đâu có hiểu biết nhiều về anh lắm đâu."
Tô Chi: "…"
Tô Chi: "Thôi quên đi, mày không hiểu anh ta, vậy mày nhắn tin cho anh ta hỏi thử xem."
Đường Khê rời khỏi WeChat, nhàn nhạt nói: "Tao không hỏi đâu, tao chỉ gửi tin nhắn cho bạn bè mà thôi có cái gì to tát, không cần phải xem anh nghĩ như thế nào."
Tô Chi nhìn cô thản nhiên cất điện thoại nói: "Ngày thường mày cư xử như thế với chồng mày sao?"
Đường Khê: "Ừm, có gì sao?"
Tô Chi cười nói:
"Mày đúng là có cách quản lý chồng rất tốt a, tao cứ nghĩ mày và chồng mày lãnh chứng xong rồi, mày đi làm về cứ thứ sáu cuối tuần mày lại nấu ăn cho chồng mày, tao thấy mày cứ đi mua sắm vào buổi trưa mà cũng không mua quần áo cho anh ta. Tao nghĩ mày gả vào gia đình hào môn sẽ hạ thấp mình mà hầu hạ nhà chồng không ngờ còn ngẩng mặt lên kiêu ngạo."
Đường Khê có chút buồn cười nói: "Mày nói cái gì mà hạ mình lấy lòng nhà chồng gì chứ, mày bớt xem phim cẩu huyết giùm tao cái."
Tô Chi đặt tay lên vai Đường Khê nói: "Cũng không trách được tao nghĩ như vậy, mày làm bộ dáng giống như một người vợ hiền luôn bên cạnh chồng khi cần, lần trước tao, mày với Sơ Hạ cùng tới quán bar chơi, mày nhìn thấy chồng mày sợ tới mức muốn về nhà, tao còn tưởng ở trước mặt chồng mày, mày còn không dám hó hé đâu."
Đường Khê nghe Tô Chi nhắc tới chuyện này, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Thật ra, hôm đó Tần Kiêu đã nhìn thấy tao ở quán bar rồi."
Tô Chi nói: "Không phải mày nói chồng mày không hỏi đến sao?"
"Tuy Tần Kiêu không hỏi đến nhưng mà tao biết anh không vạch trần tao là bởi vì muốn xem biểu hiệu của tao như thế nào, có lúc tao cảm giác được anh muốn nhìn thấu tao vậy."
"Nhìn thấu mày, như thế nào nhìn thấu?"
Tô Chi hơi nhướng mày có chút không hiểu.
Đường Khê vô ngữ nói: "Thôi tao với mày ăn thôi."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đến tám giờ tối Ôn Khanh đến khách sạn gặp Tô Chi và Đường Khê, ba người bọn họ cùng nhau đến một quán lẩu gần đó.
Ôn Khanh sợ fan phát hiện ra mình, nên đội mũ và đeo khẩu trang che kín cả mặt, cô bước vào mới cởi khẩu trang và mũ ra, thở phào nhẹ nhõm hỏi Đường Khê và Tô Chi: "Hai các ngươi đến khách sạn lúc mấy giờ? Tớ thấy Khê Khê chụp ảnh phát trên vòng bạn bè."
Đường Khê: "Bọn tớ đến lúc ba giờ chiều, đi dạo xung quanh thị trấn."
"Tớ vốn định ba bốn giờ chiều sẽ tới, cùng hai người các ngươi đi dạo xung quanh, nhưng mà lại bị quản lý kêu quay thêm một cái quảng cáo nữa nên bây giờ mới đến, làm cho hai các ngươi phải chờ."
Ôn Khanh nhìn đến di động phát tới tin nhắn là của quản lý, dặn dò cô bữa tối không nên ăn nhiều, liền nhắn lại hai chữ biết rồi.
Cô ngẩng đầu lên nói với Tô Chi nói: "Tớ muốn cùng hai người các ngươi chụp vài tấm ảnh được không, lát nữa rồi phát lên vòng bạn bè, Khê Khê là người chụp rồi gửi qua cho tớ được không."
Đường Khê tới để ăn cơm nên không có đem theo máy ảnh, muốn chụp ảnh thì phải chụp bằng điện thoại của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!