Sau khi Đường Khê nói cảm ơn, để thể hiện sự tôn trọng đối với nửa căn nhà, Đường Khê không trực tiếp để lên kệ trong phòng quần áo như mọi khi mà ngồi cạnh Tần Kiêu, để chiếc túi lên đùi, cúi đầu sờ bên ngoài, nhìn bên trong.
Nhìn, sờ kỹ như vậy rồi mà vẫn không biết nó làm từ chất liệu gì.
Tần Kiêu rũ mắt, dừng trên người Đường Khê, không biết cô muốn làm gì.
Đường Khê nghiên cứu hai phút, xoay mặt nhìn về phía người đàn ông, "Tần Kiêu."
"Sao?"
Ngón tay Đường Khê mân mê chiếc túi, "Đây là da gì?"
Tần Kiêu, "Da hiếm."
Đường Khê ồ lên, có vẻ như Tần Kiêu biết rất nhiều về túi xách.
Đường Khê lại hỏi anh, "Cái nào đắt hơn? Cái túi này hay cái túi bạc lần trước anh tặng em?"
Tần Kiêu, "Anh không để ý."
"…"
Nửa căn nhà mà anh không để ý, người có tiền quả nhiên thích mua gì thì mua.
Đường Khê lại hỏi, "Sao mỗi lần về nhà anh đều tặng túi cho em thế?"
Tần Kiêu nhướng mày, "Em không thích sao?"
"Không, không." Đường Khê sợ anh hiểu nhầm, vội vàng giải thích, "Không phải em không thích, mà là có hơi nhiều rồi."
Mỗi thứ sáu về nhà anh đều đưa một chiếc túi, mà lần nào cô cũng nhắc anh về, chắc hẳn trong mắt anh, cô chỉ vì túi xách nên mới gọi anh về.
Mạch não Đường Khê chạy tới đây, càng nghĩ càng thấy khả năng Tần Kiêu nghĩ như vậy rất cao, cho nên lần nào về nhà anh cũng tặng túi, cô lập tức bổ sung, "Anh đi làm vất vả như vậy, cuối tuần về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, anh không cần lãng phí thời gian mua quà cho em đâu."
Tần Kiêu nghe người vợ "hiền lương thục đức" của mình giải thích xong, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Đây là chuyện riêng của anh."
Ý của câu này là: lãng phí thời gian là chuyện của anh, không liên quan gì tới cô cả.
Đường Khê biết anh không thích người khác điều khiển, gục đầu xuống, cắn môi rồi ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt vô tội, "Em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi."
Tần Kiêu rất thích vẻ mặt này của cô, mỗi lần cô nhìn anh thế này, cho dù anh mất bình tĩnh đến đâu cũng sẽ kìm lại được.
Đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng không nỡ làm đau một bông hoa trắng nhỏ nhắn tinh khiết.
Quả nhiên sắc mặt Tần Kiêu dịu đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc, "Nhiều quá à?"
"Hả?" Đường Khê không kịp phản ứng theo anh.
Tần Kiêu nói, "Túi."
Đường Khê nghĩ ngợi, cô vừa mới nói với Tần Kiêu rằng anh tặng cô hơi nhiều túi.
Nhưng giọng của Tần Kiêu lại khiến cô cảm thấy cũng không nhiều đến thế.
"Không ít." Đường Khê nhìn Tần Kiêu, hơi khó hiểu, hỏi ngược lại, "Anh thấy không nhiều sao?"
"Không nhiều." Tần Kiêu coi nó là đương nhiên, "Phụ nữ không phải đều thích có nhiều túi nhiều màu để thay đổi, bảy ngày một tuần không trùng nhau sao?"
Đường Khê: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!