Chương 29: (Vô Đề)

Tần Kiêu nói xong thì nhắm mắt lại, hai tay đặt trên chăn, môi mỏng hơi nhếch lên, không nói một lời, tựa như đã ngủ rồi.

Nhưng Đường Khê biết anh chưa ngủ.

Khi trước Tô Chi cũng phàn nàn, cô ấy còn nói Tần Kiêu chắc phải "vinh dự" lắm khi có tên ghi chú như thế. Vậy nên sau khi cẩn thận nghĩ lại, nguyên nhân khiến anh không vui chính là vì tên cô đặt cho anh quá xa cách.

Còn về tại sao ghi chú xa cách lại khiến anh không vui, Đường Khê đoán là do lúc trước cô luôn miệng nói yêu anh mà lại lưu tên xa lạ như vậy, khiến anh cảm thấy như bị lừa dối.

Cũng có thể là do sĩ diện của đàn ông.

Luôn muốn vợ phải tôn trọng mình.

Đường Khê hướng mặt về phía Tàn Kiêu, ngắm nhìn khuôn mặt anh, không tài nào nghĩ ra một tên ghi chú có thể khiến anh vừa lòng.

Trong tình huống thông thường, cô chọn bừa một cách xưng hô, hay trực tiếp ghi tên Tần Kiêu là được.

Nhưng hiện giờ, anh đang cực kì không hài lòng với tên ghi chú của cô.

Chỉ khi cô đổi thành một cách lưu khác khiến ông tướng này cực kì vừa lòng mới có thể lấy công chuộc tội.

Giờ ghi thẳng hai chữ Tần Kiêu không thôi có lẽ là không được.

Tần Kiêu đẹp trai?

Trai đẹp Tần Kiêu?

Trai đẹp chân dài miên man – Tần Kiêu?

Trai đẹp vô địch vũ trụ

-Tần Kiêu?

Sao cô lại dung tục vậy chứ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ ra được mấy từ tầm thường như vậy.

Lần đầu tiên, Đường Khê cảm thấy vốn từ vựng của mình quá hạn hẹp, ngôn từ hạn chế.

Đêm nay, Đường Khê rơi vào giấc ngủ giữa lúc đang tự hỏi xem nên đổi tên ghi chú cho người đàn ông ngạo kiều nhà mình thế nào.

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, phòng ngủ mờ tối, Tần Kiêu mở mắt, từng li từng tí dịch đến cạnh Đường Khê, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thêm một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Đường Khê ngủ rất sâu, chẳng hề phát hiện ra nụ hôn của anh, Tần Kiêu nhìn mặt cô chằm chằm, rồi đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại.

Đường Khê cảm giác được giấc ngủ này của mình dài thật dài, tối qua cô ngủ sớm, khoảng chín giờ hơn đã bắt đầu ngủ, lúc bị âm thanh lục tục đánh thức đã hơn bảy giờ, ngủ chừng mười tiếng.

Tần Kiêu đang đứng ở đầu giường đeo đồng hồ, nghe thấy động tĩnh của người trên giường thì cởi khóa chiếc đồng hồ đã đeo vào ra, ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Đường Khê quấn chặt chăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đôi mắt bị động tác trên tay anh hấp dẫn.

Rèm vẫn chưa được kéo ra, ánh sáng trong phòng mờ ảo, anh dùng một tay cài khóa đồng hồ, có vẻ không thuận lợi lắm.

Đường Khê thấy anh chật vật cả phút vẫn chưa đeo xong đồng hồ, chủ động giúp đỡ: "Để em giúp anh."

Đường Khê dịch về phía cạnh giường, quỳ gối, vươn tay về phía anh.

Tần Kiêu đưa tay cho cô, Đường Khê rũ mi, tay chạm đến khóa đồng hồ của anh, dễ dàng cài vào hộ anh. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra anh không chỉ đeo đồng hồ mà còn mặc vest thắt cà vạt, ăn mặc nghiêm túc, tựa như sắp phải ra ngoài.

Cô ngước mắt hỏi: "Hôm nay anh có việc sao?"

Tần Kiêu khẽ ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!