Chương 21: (Vô Đề)

Đường Khê ôm máy ảnh từ phòng ngủ chạy vào phòng làm việc, hai má đỏ bừng, cô dựa lưng vào cửa thở phì phò mà giơ máy ảnh lên xem hình ảnh bên trong.

Cô vừa vỗ về tên tội phạm mắc bệnh nghề nghiệp, vừa phải nghĩ cách để chụp được bức ảnh đẹp của anh, cô thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí cánh tay và góc mặt của anh rồi mới chụp vài tấm ảnh trong khi tay anh ôm búp bê gấu trúc.

Nếu để anh nhìn thấy mấy tấm ảnh này, chắc chắn anh sẽ coi cô là kẻ lập dị mất.

Cô thực cảm kích, khi cô cởi vài cúc áo sơ mi của anh cũng đã khiến anh nghi ngờ cô muốn hôn lén anh, thật ra là cô chụp lén anh trong lúc ngủ không phải hôn lén anh.

Nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, cô đột nhiên có chút buồn cười khi chơi khăm anh thành công, khóe môi không khỏi nhếch lên.

"Đường Khê."

Giọng nói trầm ấm của Tần Kiêu từ bên ngoài truyền vào, cô lập tức điều chỉnh sắc mặt, đi tới bàn làm việc giấu máy ảnh ở dưới tủ sách, giả vờ vô tội chờ Tần Kiêu bước vào.

Anh không hiểu vì sao mình lại không ngủ được khi không có cô bên cạnh nên phải dậy tìm cô.

"Đường Khê!"

"Đường Khê!"

Cô nghe thấy tiếng Tần Kiêu gọi mình ngày càng xa thì biết anh đã đi xa.

Tần Kiêu không biết cô đang trốn ở trong phòng làm việc, cứ nghĩ cô đã xuống tầng trệt nên xuống dưới tìm cô.

Khi cô ở nhà thường thấy anh làm việc không có cẩu thả như vậy, thậm chí cô không biết phải vào thư phòng cho nên cô phải xem kĩ mới được.

Mỗi lần cô tìm tới anh, cô đều đi thẳng vào trong phòng làm việc của anh.

Anh xuống lầu tìm một vòng nhưng không thấy người nên quay lên trên.

Đường Khê mặc kệ anh, mở máy chụp ảnh trên điện thoại nhìn thấy khuôn mặt cô vẫn còn đỏ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm làm việc rửa mặt bằng nước lạnh.

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, "Đường Khê!"

Đường Khê ngồi trên ghế: "Anh sao vậy?"

Tần Kiêu đẩy cửa phòng làm việc ra, không đi vào mà đứng trước cửa, mím môi nhìn cô.

Đường Khê thấy anh không nói gì thì giả vờ không nhìn thấy anh.

Tần Kiêu nhìn cô một lúc lâu, hơi rũ mi, giọng điệu anh không bình thường nói: "Anh gọi em."

Đường Khê ngước mắt lên hỏi anh: "Anh gọi em làm gì?"

Tần Kiêu trở nên nhẹ nhàng hơn nói, "Em không trả lời anh khi anh gọi em."

Anh cho hai tay vào túi và cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Khuôn mặt anh có đường nét vô cùng sắc bén và lạnh lùng, khi mặt anh hơi trầm xuống khiến cho người ta cảm giác khó chịu.

Khi nhìn dáng người cao thẳng của anh, Đường Khê cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.

Đường Khê nhẹ giọng nói: "Em vừa mới vào phòng tắm rửa mặt."

Cô rửa mặt xong cũng không dùng khăn lau mặt nên bây giờ trên mặt đầy nước, tóc và thái dương cũng bị ướt.

Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, chấp nhận lý do tại sao anh gọi cô mà cô lại không lên tiếng.

"Sao anh không đi ngủ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!