Chương 18: (Vô Đề)

Văn phòng của Tần Kiêu nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, từ thang máy đi qua khu làm việc của thư ký chính là văn phòng tổng giám đốc.

Đường Khê theo sau Lý Anh đến trước cửa văn phòng, gõ hai tiếng, nghe thấy Tần Kiêu nói vào đi, Lý Anh đẩy cửa ra, làm động tác mời vào với Đường Khê.

Đường Khê bước vào, nhìn về phía Tần Kiêu sau bàn làm việc, đuôi mắt hơi cụp, tay áo được xắn lên tới khủy tay, bàn tay thon dài đang cầm bút máy viết gì đó xuống văn kiện trước mặt phát ra tiếng sột soạt. 

Trên đường đến đây, Lý Anh đã nhắc Đường Khê rằng Tần tổng đang bận. Cô không lên tiếng làm phiền anh, tự mình đi đến sô pha, chỉnh lại chiếc váy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh ngòi bút ma sát với giấy kéo dài mấy phút.

Tần Kiêu ngẩng lên, bỏ bút máy xuống, nhìn cô ngồi ngay ngắn trên sô pha. Cô lặng lẽ ngồi ở đó, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất đối diện, chẳng nói chẳng rằng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu quất, làn váy dài đến đầu gối để lộ bắp chân trắng nõn, tóc dài xõa sau lưng, trên vành tai mềm mại đeo một đôi bông tai trân châu rủ xuống. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào người cô khiến cô trông càng dịu dàng hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Khê nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu, cô khẽ mỉm  cười: "Anh xong việc rồi sao?"

Tần Kiêu thản nhiên đáp: "Chưa."

Anh cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Anh mở một tập tài liệu ra, tuy hôm nay không có quá nhiều việc nhưng anh muốn xử lý dứt điểm mọi chuyện, không muốn để lâu.

Đường Khê đột ngột đứng dậy: "Công việc có thể để ăn xong rồi xử lý tiếp không?"

Tần Kiêu ngẩng đầu, gõ ngón tay lên bàn, nghiêm túc nói: "Anh đang làm việc."

"Em đói." Đường Khê khẽ nói, tựa như đang làm nũng: "Sáng dậy em còn chưa ăn gì nữa."

Tần Kiêu nhíu mày: "Không phải đã để sẵn đồ ăn cho em trong bếp rồi sao? Em không ăn?"

Đường Khê cúi đầu, áy náy nói: "Tối qua em nói sai, trong lòng áy náy, không dám ăn cơm."

Tần Kiêu nghe cô nhắc tới tối qua, ánh sáng lóe lên trong mắt, vừa bực tức vừa xấu hổ.

"Đường Khê." Anh lạnh lùng gọi tên cô.

Đường Khê dạ một tiếng, cúi đầu, lông mi vẫn rũ xuống, vẻ mặt tủi thân.

Tần Kiêu cũng không hiểu cô có gì phải tủi thân.

Tối qua người bị từ chối phải thức trắng đêm là anh, nếu cô thực sự có chút áy náy nào thì đã chẳng ngủ ngon đến vậy.

Anh nhấc tay, gọi số nội bộ: "Mang cơm trưa lên đi."

Đường Khê mím môi, nhịn cười.

Tần Kiêu cúp điện thoại, liếc thấy khóe môi cô cong lên, nhìn chằm chằm cô đầy sâu xa.

Đường Khê bị anh nhìn chằm chằm thì đành nghiêng người bước đến trước cửa sổ sát đất, mắt hướng về phía xa, nói sang chuyện khác: "Chỗ này được đấy. Lúc làm việc mệt mỏi anh có đứng đây nhìn ra xa để thư giãn không?"

Tần Kiêu vô cảm trả lời: "Không."

Đường Khê: "…"

Không phải trên TV, các tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn lớn đều đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất của công ty, phóng mắt nhìn ra phía xa, cảm nhận sự ưu việt khi đứng trên đỉnh kim tự tháp sao?

Đường Khê: "Vậy những lúc mệt mỏi, anh làm sao để thư giãn?"

Tần Kiêu: "Ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!