Edit: Lam
Tất cả mọi người đều cho rằng tôi bị bệnh.
Tôi nghĩ tôi thật sự bị bệnh rồi.
Nhớ cô ấy đến vậy. Nhớ đến đau thắt trong ngực. Nhớ đến mức nước mắt cũng chảy ra. Tôi không biết mình bị làm sao. Từ trước đến nay đều không muốn có được như vậy. Hơn nữa mình cũng không biết làm sao để có được.
Chỉ là. Chỉ là cảm thấy nếu có thể có được cô ấy, tôi mới có thể sống được.
Một đứa ngốc. Một đứa ngốc vĩnh viễn cũng không lớn lên được, cũng có thể có được tình yêu sao?
Sao tôi có thể làm được chứ? Đi chiến đấu như một người đàn ông trưởng thành. Như Mẫn Hạo Trung nói, săn bắt tình yêu của mình. Tôi thậm chí còn không biết, tình cảm của tôi dành cho cô ấy có phải là tinh yêu thật hay không.
Chu Điệp Ngữ, tôi thật sự yêu chị sao?
Khoảng suốt một tháng, Trạc Sướng đều không vui.
Mẫn Hạo Trung đứng ở sau lưng cậu, nhìn cậu nằm bò trên bàn làm việc vẽ vớ vẩn.
Trừ bỏ đầu óc ra, Trạc Sướng đều được kế thừa mọi ưu điểm của ba mẹ cậu. Lúc cậu im lặng thì đúng là một người thừa kế hoàn mỹ.
Nhưng cậu thật sự là đứa bé to xác. Còn phải học tập rất nhiều thứ mới có thể trưởng thành được. Bây giờ cậu như có một sức mạnh, thật sự học tập cẩn thận. Trên thực tế, cậu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Làm người ta kinh ngạc.
Cậu thật sự yêu Chu Điệp Ngữ sao? Thật sự có thể nhanh như vậy đã yêu một người sao?
Sâu sắc như vậy. Chân thật như vậy. Kịch liệt như vậy.
Có lẽ, mọi quy tắc trên thế giới này đều không thể dùng trên người Trạc Sướng. Bởi vì, dù sao cậu cũng không thể tính là một người bình thường.
"Dựa theo kế hoạch, đêm nay cậu sẽ tham dự một bữa tiệc tối cùng phu nhân."
"Tôi không muốn đi." Trạc Sướng nhanh chóng đánh gãy lời anh, "Tôi sẽ chỉ làm trò cười mà thôi."
Mẫn Hạo Trung đỡ vai cậu, "Không phải cậu đã đồng ý với phu nhân rồi sao?"
Trạc Sướng bỗng nhiên đứng dậy. Ném cả cái bàn đi.
Văn kiện. Máy tính. Giấy bút. Rơi đầy đất.
Tuy rằng quá đột nhiên. Nhưng cũng không đột ngột.
Mẫn Hạo Trung đứng đó, cảm thấy không có gì để nói.
Trạc Sướng cũng sửng sốt.
"Xin lỗi." Cậu nói. Trên mặt tràn ngập sự thất bại. Mở cửa ra chạy ra ngoài.
Mẫn Hạo Trung nhìn cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.
Sau đó lấy điện thoại ra.
"Tổng giám đốc đi ra ngoài, các cậu đi theo."
Anh ta vừa nói hết chữ cuối cùng. Di động liền kêu.
"A Trung à, sao rồi? Có nhận được rất nhiều cuộc điện thoại không? Có gặp mặt họ không? Có thích ai không? Khi nào thì kết hôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!