Điệp Ngữ ở tại ký túc xá của một công ty ngư nghiệp ở cửa biển.
Ở gần bờ biển.
Tòa nhà kia chỉ có năm tầng, nhưng nó lại là tòa nhà cao nhất ở đây. Mở cửa sổ ra, bên ngoài là những gia đình nghèo khó sống trong lều.
Tấm bạt đen làm nóc, mấy khối đất tạo thành một không gian, thế là thành một cái nhà. Có nhà còn không có cả cửa, đứng từ trên tầng là có thể nhìn thấy mọi thứ trong cái không gian nho nhỏ đó. Ở giữa nhà là một cái bàn billiard cũ, ở trên có một cái gối.
Mấy nhà dùng chung một vòi nước. Nước chảy ào ào. Bọn họ rửa rau, rửa mặt ở đó.
Mấy đứa bé để lộ đôi chân trần và cái lưng ngăm đen, chạy trên bãi cát, cười đùa.
Ký túc xá chỉ cách khu nhà đó một con đường năm bước chân.
Điệp Ngữ đứng trên ban công, dùng máy ảnh ghi lại cuộc sống của bọn họ.
Có đôi khi, mấy đứa trẻ con phát hiện ra cô, tụ tập dưới ký túc, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn cô, và cái máy ảnh to trong tay cô.
Điệp Ngữ hơi cúi người, chụp được khuôn mặt đơn thuần đang nhìn lên của mấy đứa bé.
Sau đó bỏ lại mấy quả dừa.
Đám tể con chạy vôi lên nhặt, sau đó vui vẻ đi mất.
Trên những khuôn mặt đáng yêu đó luôn là vẻ xa lạ.
Điệp Ngữ chỉ là muốn biểu đạt cảm ơn thôi.
Cô thích loại biểu cảm hoang mang xa lạ lại thoải mái tự đắc này. Bởi vì chúng nó chân thật.
Những người lớn ở đây luôn bận rộn cả ngày. Hơn nữa phụ nữ còn làm nhiều hơn đàn ông.
Trên con đường đất, thường xuyên có những người phụ nữ đạp xe ba bánh hoặc lái xe ba bánh đi qua, trên xe là hải sản khô hoặc lưới đánh cá.
Bọn họ rất đen, lỗ mũi lớn, môi dày, xương gò má cao. Là ngoại hình đặc thù của người dân vùng nhiệt đới. Thích ăn trầu, khóe miệng luôn có màu đỏ, như những vệt máu không thể khô lại.
Trên con đường đất trải đầy những vệt đỏ long lổ, như có người mang một con gà bị cắt tiết đi qua. Đây là nước trầu bọn họ nhổ ra.
Điệp Ngữ đầu đội mũ rơm, chân đi đôi ủng ngắn. Cô đi rất nhiều nơi. Chụp rất nhiều ảnh. Còn có ý định nói chuyện với bọn họ.
Ánh mắt của phụ nữ nơi đây đều hồng hồng, đầy tơ máu, lại rất sáng, lộ ra vẻ mệt mỏi. Dưới ánh mặt trời đã tắt bắt đầu bôn ba vì cuộc sống, bán hải sản, làm lưới đánh cá, hoặc bán hoa quả. Trên người có một loại cứng cỏi và khỏe mạnh.
Bọn họ lớn tiếng nói chuyện với nhau, cò kè mặc cả hoặc là chửi bậy, như đàn ông.
Mà người đàn ông của bọn họ rất nhàn nhã.
Rất nhiều lúc, Điệp Ngữ phát hiện bọn họ ngồi uống trà dưới bóng cây. Mặc áo sơ mi hoa đặc trưng của Hải Nam, quần tây, đi dép lê hoặc giày da. Nói chuyện phiếm. Thản nhiên tự đắc.
Khi có người phụ nữ nào đạp xe ba bánh đi qua, bọn họ chỉ liếc mắt một cái, hoặc là còn không thèm liếc lấy một cái.
Có một lần Điệp Ngữ mua nước, nói chuyện với chủ quán.
Điệp Ngữ hỏi mỗi ngày đều làm việc dưới ánh mặt trời chói chang không mệt sao?
Người phụ nữ mập nói, mặc kệ sao được, mặc kệ thì chồng con sống sao?
Điệp Ngữ đứng đờ ra đó rất lâu.
Tiểu Dương cười nửa ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!