Edit: Lam Sắc.
"Quyết định rồi?"
Tôi gật đầu một cái.
Tay ông đặt trên vai tôi, giống như muốn an ủi một con chó nhỏ. Đúng vậy, một con chó nhỏ. Trong căn nhà khổng lồ này, tôi chính là một con nhó nhỏ ngu ngốc buồn cười.
"Trạc Sướng, thật sự quyết định vậy sao?"
Tôi ngẩng đầu, nói "Phải".
"Bây giờ cậu đã hiểu rồi đúng không? Là cậu quyết định, đúng không?" Ông ta hỏi lại, dường như là muốn xác định lại lần nữa.
Tôi nhẹ nhàng cười. Con người thật là kỳ lạ, chỉ vì không để mình phải chịu trách nhiệm sau này, mà luôn bắt người khác phải xác nhận lại lần nữa. Giống như phục vụ trong nhà hàng, sau khi ghi xong thực đơn đều đọc lại một lần cho khách hàng xác nhận.
Nhưng Mẫn Hạo Trung đối với tôi, không khác gì một người ba.
Có đôi khi còn hơn cả ba ruột.
Vì thế tôi trịnh trọng trả lời, "Đúng, tôi quyết định rồi. Đi nói cho mẹ tôi, tôi quyết định như vậy."
Máy bay dừng lại ở sân bay Tam Á. Đã hơn chín giờ tối. Điệp Ngữ bỗng nhiên cảm thấy mình ngửi thấy mùi của biển
Tiểu Dương đến sân bay đón cô. Bạn của Thang Cận Huy. Vừa gầy vừa đen.
Điệp Ngữ không nhận ra. Bởi vì trong bức ảnh Thang Cận Huy đưa cho cô là một người vừa trắng vừa mập.
"Chu tiểu thư phải không?" Anh ta vươn năm ngón tay đen gầy mở cửa xe, "Đi thôi, Thang tổng dặn dò rồi."
Điệp Ngữ có chút do dự."Anh là Tiểu Dương?"
"À." Anh ta cười ha ha, "Gió biển hun người, là sắt thì sẽ rỉ. Không nhận ra phải không? Lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi, trong triển lãm ảnh của Hải Sinh..."
Anh ta đang nói thì dừng lại, khuôn mặt nhăn vài, rồi cườimấy tiếng, "Đi thôi, khách sạn đã đặt rồi. Hôm nay ở đó trước, mai sẽ dẫn cô đi dạo. Ngày kia đi cửa biển. Đến cửa biển là tương đương với về nhà rồi."
Điệp Ngữ cũng cười theo rồi lên xe.
Tiểu Dương đặt phòng ở tầng sáu. Bọn họ đi thang máy lên, Tiểu Dương đưa cô đến phòng, sau đó chúc ngủ ngon. Phòng anh ta ở ngay bên cạnh.
Điệp Ngữ tắm rửa xong thì kéo rèm cửa sổ rất dày ra. Cả người chỉ mặt một kiện áo choàng cũ mỏng, ngồi trên cửa sổ lớn, hút một điếu thuốc.
Thế giới của người trưởng thành, chính là mọi bí mật đều được công khai. Nhưng cậu chỉ được phép biết nó công khai ở trong lòng thôi, lúc nào cũng phải coi nó là bí mật."
Trạc Sướng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua rấ đơn thuần vô tội."Nói đơn giản một chút, luật sư."
Mẫn Hạo Trung nâng trán, "Đơn giản một chút, chính là nói ít."
Trạc Sướng gật đầu, "Nhớ rồi." Vẻ mặt lại có chút ảm đạm, "Nói trực tiếp như vậy cho tôi là được rồi."
Mẫn Hạo Trung lắc đầu, "Dù sao cậu cũng phải học phương thức nói chuyện của người trưởng thành. Nhưng tôi cũng không để ý việc cậu học thuộc lòng đâu."
"Đã biết, " Trạc Sướng hạ mắt xuống, "Học thuộc thì tôi biết, tôi sẽ học cho tốt."
Cậu ném laptop sang bên cạnh. Căn phòng chìm trong im lặng.
Mẫn Hạo Trung nhẹ nhàng cười, bấm một dãy số.
Trạc Sướng im lặng, chỉ nghe thấy Mẫn Hạo Trung thì thầm nói mấy câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!