Tôi chạy vội xuống nhà, nghe được tiếng tim đập dữ dội, âm thanh này vọng lại quá lớn, nên tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì khác.
Tôi nói với lái xe, nhanh, nhanh, đi nhanh lên.
Lái xe quay lại nói với tôi mấy câu. Nhưng tôi chỉ biết là môi anh ta đang động, chứ không nghe thấy anh ta nói gì.
Tôi không nghe thấy, sao lại thế này? Sao lại thế này?
Nước mắt tôi chảy ra, tôi quát lên, nhanh đi, đi nhanh đi, tôi xin anh đi nhanh đi.
Miệng của lái xe vẫn động đậy.
Tôi không nghe được, nhưng tôi cũng hiểu được, anh ta đang hỏi, cô muốn đi đâu.
Đi đâu?
Tôi muốn đi đâu chứ?
***
Điệp Ngữ chạy vội vào bệnh viện nhân dân thành phố như một con ruồi bay loạn.
Cô đứng ở chỗ y tá, toàn thân run lên, giọng nói đứt quãng, "Cung… Cung… Cung Phát Thần."
Cô y tá nhìn cô, rồi đứng dậy, chỉ về một hướng.
Điệp Ngữ lảo đảo chạy trên hành lang. Nước mắt cô đã không còn chảy nữa.
Sau đó bước chân của cô chậm lại. Khi nhìn thấy Cung Phát Thần, cô dừng hẳn lại.
Trên cánh tay anh ta, trên đầu anh ta đều quấn băng vải, ngồi trong xe lăn, bị rất nhiều người vây quanh. Anh ta chửi một câu nhỏ: "Cút ngay! Tôi đi nhà vệ sinh không cần người đi cùng. Tôi không cụt chân!"
Nhìn có vẻ suy sút mà vẫn đẹp.
Điệp Ngữ cảm thấy hốc mắt hơi chua.
Anh ta vẫn tốt. Anh ta không sao cả. Vẫn có thể tức giận được.
Cô bắt đầu cười.
Tầm mắt của anh ta xuyên qua đám người, nhìn về phía cô. Rất lạnh, lại mang theo dịu dàng. Tầm mắt bọn họ gặp nhau, lẳng lặng hòa quyện vào nhau.
Điệp Ngữ đột nhiên phát hiện, bọn họ đã từng sống nương tựa vào nhau. Vai trò của anh ta trong cuộc đời cô còn hơn cả một người yêu. Tình yêu của cô đối với anh ta, đã vượt qua tình yêu từ lâu. Tính mạng của anh ta cũng thế.
Nếu anh ta chết, có lẽ cô sẽ đi theo anh ta. Nhưng mà anh ta không sao, thì cô yên tâm rồi.
Tiếng khóc thút thít của Trịnh Ninh Ninh, đột nhiên chia cắt ánh mắt bọn họ.
Điệp Ngữ lại nghe thấy. Cô nghe thấy rồi, thế giới lại đứng ở trước mặt cô. Vì vậy cô quay người, đi ra ngoài.
Di động vang lên. Cô nghe máy.
"Cung Phát Thần không sao. Anh ta không sao. Anh ta vẫn tốt." Cô nói vào trong điện thoại, còn mỉm cười nữa.
Mẫn Hạo Trung nghe cô nói, rồi lại nghe thấy giọng hơi nức nở của cô, "Cho nên Trạc Sướng cũng sẽ không sao, đúng không? Đó không phải là Trạc Sướng làm. Không phải cậu ấy."
Cô biết không phải Trạc Sướng làm. Không phải cô tin chính mình, cũng không phải cô tin sự phán đoán của mình, mà là, cô tin tình yêu của Trạc Sướng.
Cậu ấy yêu cô, không muốn mất cô. Cậu ấy biết, nếu Cung Phát Thần chết, cô cũng sẽ chết theo, nên Trạc Sướng sẽ không đi giết người. Càng không đi giết Cung Phát Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!