Chương 35: (Vô Đề)

Cô ấy luôn bỏ quên tôi.

Cô ấy không biết rằng cô luôn đứng đợi sau lưng cô ấy, suy đoán tâm trạng của cô ấy. Cô ấy luôn dùng nụ cười kỳ lạ để trả lời tôi.

Khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi vẫn cảm thấy mình không thể chạm tới cô ấy.

Mẫn Hạo Trung nói, tình yêu luôn làm cho người to lo được lo mất.

Không đâu. Tình yêu không làm tôi lo được lo mất. Nó chỉ làm tôi muốn giết người mà thôi.

Tôi muốn giết chết tất cả những người ở trong lòng cô ấy. Không giết được người chết, nhưng người sống thì vẫn có thể. Mỗi lần nghĩ tới Cung Phát Thần, tôi lại thấy tức tối.

Nó làm tôi nhớ tới thái độ đối mặt với thế giới này của tôi nhiều năm trước.

Tôi cố gắng kìm nén bản thân mình. Không được làm cô ấy sợ. Nhưng khi ánh mắt cô ấy chạy đi, tôi không thể kiên nhẫn được nữa. Một ngày nọ, tôi đã nói với cô ấy: "Điệp Ngữ, nếu chị phản bội tôi, tôi sẽ giết chị."

Trong mắt cô ấy hiện lên một chút sợ hãi, rồi lại trôi đi rất nhanh.

Tôi nói, "Chị không tin à?"

Cô ấy mỉm cười, còn ôm lấy tôi, "Cậu sẽ không làm vậy."

Đã hai lần tôi suýt giết chết cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn nói tôi sẽ không.

Tôi biết. Cô ấy không yêu tôi.

Nếu không có khẩu súng kia chỉ vào cô ấy, cô ấy sẽ không đeo nhẫn của tôi. Khi cô ấy cười với tôi, tôi nhìn thấy sự thương hại trong mắt cô ấy.

Trên thế giới này, không ai yêu tôi cả.

Tôi là một thằng ngốc, nên có thể cố chấp dây dưa, tàn nhẫn ép buộc.

Cô ấy không biết rằng, tôi cũng trông thấy sự do dự trong mắt cô ấy.

Cô ấy không biết, chỉ cần cô ấy cho tôi một chút ngọt ngào, cũng đủ để tôi quên mất tất cả mọi đau khổ.

Cô ấy không biết rằng, chỉ cần cô ấy cười với tôi, tôi sẽ đồng ý chết vì cô ấy…

***

Cung Phát Thần nói đúng. Cô không thích bị nhốt ở nhà.

Điệp Ngữ bắt đầu thấy nhớ những ngày tháng phiêu bạt khắp nơi. Lòng cô như một con chim nhỏ không chịu nổi cô đơn, mỗi phút, mỗi giây đều vẫy cánh, tìm cách chạy trốn.

Nụ cười trên mặt Trạc Sướng càng rực rỡ hơn ánh mặt trời, trông cậu rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Phòng làm việc của cậu được mở rộng hơn, tạo thành một phòng làm việc cho cô, còn có cả phòng tối để rửa ảnh. Nhưng Điệp Ngữ lại ít khi bước vào đó. Cô nhớ căn phòng tối nho nhỏ, chật hẹp, lộn xộn và căn phòng trọ nhỏ của mình.

Khi lòng cô đang phiêu du, thì cô nhận được tin nhắn của Cung Phát Thần. Chỉ có năm chữ, "Em nên về nhà rồi!"

Em nên về nhà rồi.

Điện thoại của cô vẫn luôn kêu, trước khi cô nghe máy thì lại vội vàng tắt. Danh sách gọi nhỡ có một chuỗi tên thật dài. Cung Phát Thần. Cung Phát Thần. Cung Phát Thần…

Cô cầm điện thoại lên. Nghe được cơn sóng vỗ trong lòng.

Hải Sinh nói, Điệp Ngữ, em đang nhìn cái gì, nghĩ gì vậy?

Sau này, anh ấy không hỏi nữa.

Anh ấy luôn buồn bã nhìn cô, cô lại bỏ qua ánh mắt đó. Khi cô nhận ra Trạc Sướng cũng nhìn cô bằng ánh mắt đó, cô cảm thấy bối rối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!