Chương 34: (Vô Đề)

Khi cậu ấy chĩa súng vào tôi, tôi đã hạ được quyết tâm.

Trong lòng không còn mâu thuẫn, cũng chẳng còn tạp niệm. Dưới khung cảnh xa hoa, mỹ lệ, cao quý của Hoa Sĩ Hào Đình, tôi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, và bàn tay cầm súng không hề run của cậu. Lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống. Trên ngón tay có một vòng nhạt.

Sau đó nhặt chiếc nhẫn kim cương cậu ném ở dưới chân tôi lên. Tôi muốn cười với cậu, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Tôi thề là lúc đó tôi không thấy đau khổ. Tôi chỉ rơi lệ thôi.

"Đeo vào!" Trạc Sướng kêu lên. Giọng cậu vẫn luôn khí thế như vậy.

Đeo nhẫn kim cương lên. Rất vừa vặn. Nhưng mà hơi nặng. So với ngón tay, thì viên kim cương này quá to, quá nặng.

Tôi quỳ xuống.

Haiz. Tôi nghe thấy mình thở dài. Chu Điệp Ngữ sống hai mươi lăm năm nay, chỉ quỳ có hai lần, lần nào cũng là quỳ cho tên nhóc Trạc Sướng này. Lần đầu tiên là xin cậu ấy tha thứ cho tôi. Lần thứ hai là xin cậu ấy cưới tôi.

Cho dù biết rõ mình bị ép buộc, nhưng cũng không thấy khó chịu.

Có đôi khi, tôi không thể đưa ra quyết định, sự do dự giống như con kiến cắn vào lòng tôi. Khi đó, tôi rất hi vọng có người lấy súng chỉ vào tôi, rồi nói, Chu Điệp Ngữ, cô phải làm gì, làm gì, cô chỉ có thể làm gì, làm gì, nếu không…

Tôi sẽ rất cảm ơn người đó, cảm ơn vì anh ta đã chọn hộ tôi, còn để tôi không thấy áy náy. Bởi vì tôi có thể đổ tất cả trách nhiệm lên người anh ta.

Bây giờ đã có một khẩu súng chỉ vào tôi.

Còn làm tôi tin rằng, nếu tôi không làm theo lời cậu, cậu ấy sẽ lập tức bắn tôi.

Tôi quỳ xuống.

Ngẩng mặt lên, nhìn cậu nhóc kỳ lạ này.

Tôi nói với chính mình, Chu Điệp Ngữ, cuộc đời mày thật kỳ quái.

Vì thế tôi mỉm cười. Tôi và Trạc Sướng, nếu không thể thoát được việc cầu hôn, vậy thì để tôi mở miệng đi.

Tôi không thể để anh chàng chỉ có mười tuổi này làm tất cả mọi việc.

Như vậy là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi. Mặc dù chỉ số thông minh của tôi cũng không đáng được khen ngợi.

"Trạc Sướng, cậu có đồng ý cưới tôi không?" Tôi nói.

Cậu ấy khóc thành tiếng. Khẩu súng đã rời khỏi đầu tôi, bị ném xuống đất. Cậu quỳ xuống trước mặt tôi, cười ngu ngốc, lại chảy nước mắt nước mũi, rồi ôm lấy tôi.

"Tôi rất yêu chị, Chu Điệp Ngữ." Cậu khóc.

Lời của cậu ấy vẫn không thay đổi. Cái ôm của cậu cũng vẫn ấm áp như vậy.

Cho dù là vào lúc này.

Tôi cảm thấy mặt mình xuất hiện nụ cười.

"Tôi biết." Tôi trả lời cậu.

Bây giờ tôi đã biết. Nếu Trạc Sướng không thể trở thành một người vĩ đại, thì cũng sẽ trở thành một tên tội phạm vĩ đại.

Nhưng cậu ấy không thể bị hủy hoại trong tay tôi được.

***

Trạc Sướng phát hiện ra vết thương trên cổ Điệp Ngữ.

Sau khi phát hiện nó, cậu vẫn ngồi im trên ghế, yên lặng nhìn từng động tác của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!