Tôi không thể hiểu được vì sao thế giới này lại không đi theo quy luật bình thường, trong khi hành tinh này vẫn nghiêm túc xoay quanh mặt trời theo lực vạn vật hấp dẫn gì kia.
Ít nhất như vậy, tôi mới học được những lý luận có thể chỉ dẫn cả cuộc đời tôi.
Mẫn Hạo Trung nói, vì Chu Điệp Ngữ xuất hiện, nên tốc độ và chất lượng học tập của tôi đều khác hẳn trước.
Tôi rất vui vẻ. Ít ra hành tinh đã không phải không có đạo lý như tôi tưởng.
Bởi vì, cuối cùng cũng có người khiến tôi cảm thấy hứng thú xuất hiện. Chu Điệp Ngữ.
Chuyện khiến tôi cảm thấy hứng thú cũng đã xuất hiện. Vĩnh viễn ở bên Chu Điệp Ngữ.
Một ngày nào đó, Mẫn Hạo Trung vui vẻ nói với tôi, tôi đã học xong toàn bộ quy tắc của người trưởng thành, cũng rất hài lòng với biểu hiện gần đây của tôi.
Anh ta nói, cuối cùng cũng không phụ sự phó thác của ông nội.
Trong lòng tôi rất cảm kích anh ta. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh ta, anh ta chính là người thầy, người cha trong lòng tôi.
Khi tất cả mọi người, bao gồm cả ba mẹ tôi, quyết định buông tay tôi, thì anh ta là người duy nhất ở lại bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi. Có lẽ chỉ có mỗi ông nội và Mẫn Hạo Trung mới có thể tin rằng, tên ngốc như tôi cũng có thể trở thành một người vĩ đại. Tuy rằng ly do ban đầu của bọn họ không xuất phát từ tình yêu thương dành cho tôi. Nhưng ít ra họ cũng khiến tôi sống đến bây giờ.
Nếu không có họ, sao tôi có thể chờ đến khi gặp được Điệp Ngữ chứ?
Một ngày nọ, Mẫn Hạo Trung nói, Trạc Sướng, trông cậu bây giờ rất mạnh mẽ.
Đúng vậy. Tôi phải mạnh mẽ. Bởi vì tôi cũng có người phải bảo vệ.
Mẫn Hạo Trung cười làm tôi nhớ tới ông nội. Là nụ cười từ bi mà sảng khoái.
Anh ta nói, Trạc Sướng, có một quy tắc cuối cùng mà cậu nhất định phải nhớ kỹ.
Tôi gật đầu.
Anh ta nói, mọi quy tắc trên thế giới này đều có thể xóa bỏ, và thay đổi, vì vậy bản chất của thế giới là rung chuyển bất an.
Điệp Ngữ tỉnh dậy mới nhìn thấy bức ảnh Trạc Sướng to đùng trong phòng.
Cô còn tưởng mình nhìn lầm, nên dụi mắt, rồi mới kinh ngạc quỳ trên giường, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy choáng váng.
Nó là tấm hình "Hôn nhau trong thư viện" đã từng treo trên quảng trường tin tức.
Bị phóng to lên, rồi treo ngay đầu giường.
Điệp Ngữ nhìn nó, dần dần lại cảm thấy kỳ quái.
Sao lại thấy…
"Rất giống ảnh cưới nhỉ."
Điệp Ngữ quay đầu lại, Trạc Sướng hạnh phúc khoe mấy chiếc răng to.
Điệp Ngữ nhìn cậu, đột nhiên không biết nói gì. Một lát sau, cô mới cười hai cái, mà chính cô cũng cảm thấy có lệ.
Trạc Sướng không ngừng cười, "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, Điệp Ngữ." Cậu nói.
Điệp Ngữ lại cười qua loa hai tiếng.
Trạc Sướng vẫn vui vẻ như trước, có vẻ đặc biệt hưng phấn, "Nếu chị đi ăn sáng cùng tôi, tôi sẽ nói cho chị biết làm sao mà tôi mua lại được tấm ảnh này."
Cô bị ôm đến phòng khách. Tuy cô có khua tay từ chối mấy cái, nhưng cũng chỉ là làm bộ mà thôi. Trạc Sướng ôm cô xuống lầu, cô tuyệt đối không muốn xảy ra thảm kịch hai người cùng lăn xuống cầu thang, vì thế liền ngoan ngoãn ôm cổ cậu, hưởng thụ sự chiều chuộng của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!