Edit: Chikajo
Tôi nghĩ thế giới của tôi là một màn hỗn độn. Tôi không biết là thế giới này sai lầm rồi, hay là tôi sai lầm rồi. Nếu thế giới này sai, vì sao tôi còn phải ở đây. Nếu là tôi sai, vì sao còn muốn giữ tôi ở lại. Tôi sợ ánh mắt của mọi người, hơn nữa còn cảm thấy căm phẫn với loại ánh mắt đó. Nhưng bất lực. Tôi nghĩ cảm giác này đại khái có chút giống với cảm giác của sư tử ở trong lồng sắt: không biết mình đến từ đâu, chỉ nhớ mang máng bản tính xưa.
Không hiểu con người, nhưng không thể không sinh tồn dưới ánh mắt có ở khắp mọi nơi của bọn họ, hơn nữa không có khả năng chạy trốn.
Luật sư nói, đây là quy luật. Luật sư nói, thiếu gia cậu hẳn là rất may mắn, cậu sinh ra đã giàu có. Như vậy bất hạnh của cậu cũng đã giảm bớt mấy trăm vạn lần.
Ông chẳng hề biết tôi muốn gì.
Mà chính tôi cũng không biết. Điều duy nhất tôi biết là, tôi muốn rời khỏi nơi này cỡ nào. Tôi hẳn là nên sống một cuộc sống giống như tên ngốc, bởi vì bản thân tôi chính là một tên ngốc, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc là tôi ngốc ở chỗ nào.
Là toàn bộ người trên thế giới này sai rồi, hay là chỉ có một mình tôi sai?
Tôi không thể khống chế sự phẫn nộ của chính mình. Ngay cả mẹ của tôi cũng không thể hiểu là rút cục bà đã sinh ra một con quái vật gì.
Tôi nghĩ tôi không thể reo rắc tai họa xuống thế giới này. Tôi chỉ có thể reo rắc tai họa xuống chính bản thân mình.
Ngay cả chính tôi cũng không thể tin được những lời nói điên rồ này của mình.
Thế mà vẫn còn sống, thật sự là rất kỳ lạ.
Luật sư nói, không có gì kì lạ cả, cậu cứ sống theo cách cậu muốn đi, dù sao cậu cũng có đủ tiền.
Không cần tiếp tục nghĩ nữa, tôi tự nói với bản thân, tâm trí của mày chỉ dừng lại lúc mười tuổi, mày là một con quái vật nhỏ tuổi.
Mẫn luật sư rời khỏi phòng của cậu, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trạc Sướng nằm trên giường, nhìn khăn trải giường màu trắng, còn cả trần nhà màu trắng. Phòng của cậu cũng lấy màu trắng làm chủ đạo. Trong ấn tượng của cậu, tựa như bản thân đang nằm trong một cái hộp trắng, na ná như hộp tro cốt gì đó, chẳng qua nó (hộp tro cốt) là màu trắng.
"Thế nào?" Cậu nghe thấy tiếng của mẹ cậu. Tiếng nói đó rất đặc biệt, có chút vội vàng, cũng có chút không để ý. Đương nhiên, tiếng nói này với cậu mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Không sao cả. Câu ấy rất khỏe mạnh."
Người phụ nữ khẽ thở dài một cái, không biết là bởi vì yên tâm hay hay là bởi vì thất vọng.
"Vậy tôi cáo từ." tiếng bước chân của người đàn ông rất nhẹ, nhẹ giống một luật sư. Bởi vì ông vốn chính là một luật sư, cho nên tiếng bước chân của ông cũng có tính đặc biệt của luật sư.
Nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa. Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Biết mẹ đang đi vào. Cậu cảm thấy lông mi của mình có chút rung rung, vì thế trở mình, đưa lưng về phía bà.
Cậu đang chờ đợi. Hơn nữa hi vọng bà có thể mau chấm dứt.
Nhưng lúc này đây bà vậy mà không nói bất cứ điều gì. Lẳng lặng đứng một hồi, rồi đi ra ngoài.
Trạc Sướng bò dậy. Tóc tai lộn xộn. Cậu nhìn thân thể của chính mình. Sau đó trừng mắt nhìn trần nhà. Trong đầu cậu cái gì cũng không có, trống trơn.
Cậu mở di động ra. Trong danh bạ điện thoại ngoài Mẫn luật sư, không có bất kỳ ai khác. Bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện qua điện thoại. Trừ phi cậu cần cái gì hoặc là có tình huống khẩn cấp gì.
Cậu không có bạn bè, cũng không có bạn cùng lớp. Cậu không cần tình bạn, đương nhiên cũng không cần tri thức. Trí não của cậu không thể tiếp tục phát triển, cậu vĩnh viễn chỉ dừng lại ở lớp bốn tiểu học. Nhưng thân thể cậu đã trưởng thành. Cậu đã biết một chút về chuyện của đàn ông, đương nhiên cũng là theo học khóa tri thức sức khỏe từ Mẫn luật sư mà biết được.
Ông nói, Trạc Sướng cậu phải hiểu biết thân thể của cậu, để không đến mức khi xao động mà sợ hãi.
Cậu nghĩ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không xao động, cậu chỉ biết phẫn nộ.
Bởi vì cậu hiện tại đang rất phẫn nộ.
Vì thế cậu lặng lẽ rời giường, còn len lén chuồn ra ngoài.
Cậu luôn rất dễ dàng có thế tránh khỏi hệ thống phòng trộm, đối với loại chuyện này, cậu luôn am hiểu, giống như trời sinh đã biết chơi như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!