Nhà xuất bản Ốc Đảo gọi điện hẹn cô đến xem sách in.
Điệp Ngữ lái chiếc Audi đỏ rực, đeo một chiếc kính râm màu trà. Mở nhạc. Một ban nhạc Phần Lan… nào đó không nổi danh. Chạy như bay ở trên đường, thu hút được không ít ánh mắt.
Xe dừng ở quảng trường tin tức. Mở cửa xe, một đôi giày vải hạ xuống đất.
Áo phông trắng, quần bảy phân màu cà phê. Tóc dài được búi lên đỉnh đầu.
Có người huýt sáo ở phía sau.
Điệp Ngữ quay lại, thản nhiên cười.
Tâm trạng tốt lên. Than thở, quả nhiên phụ nữ là cần người khen.
Cho nên khi cô nhìn thấy "thang máy đang sửa chữa", tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng, miệng hát một bài hát, đi lên tầng sáu.
Cầm lấy quyển sách biên tập đưa tới, cả người đều muốn bay lên trời.
Nhẹ nhàng vuốt bìa sách, lại cẩn thận mở ra.
Trên đó viết, xin lấy quyển sách này tặng cho Cố Hải Sinh.
Điệp Ngữ cười cười, không có nước mắt.
Bên dưới tấm ảnh là mấy đoạn tùy bút, một vài cảm xúc bên trong sa mạc, ngắn gọn, sạch sẽ.
Giống như đang ôm một đứa bé vậy, cảm thấy có lẽ sau này mình sẽ không thể chụp ra những tác phẩm như thế này nữa, nên rất quý trọng.
"Lần này xuất bản rất khả quan, có thể tổ chức một buổi họp báo để tuyên truyền. Tôi sẽ mời một vài phóng viên đến. Cuối cùng Hải Sinh cũng an tâm lên đường…" Biên tập Lâm nói.
Điệp Ngữ hiểu, muốn mượn Hải Sinh để tuyên truyền. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt gật đầu, nói cảm ơn.
Hoàng tử nhiếp ảnh Cố Hải Sinh có một tiểu sư muội yêu dấu, là việc mà mọi người trong giới đều biết. Có lẽ chỉ cần cô còn chụp ảnh, thì cô sẽ phải sống dưới ánh hào quang của Hải Sinh cả đời. Nhưng mà, Điệp Ngữ nguyện ý.
Việc xuất bản lần này, nhà xuất bản không đủ tài chính, hoặc là không đủ niềm tin sẽ tác phẩm này sẽ bán chạy, nên phải tìm người tài trợ. Lúc trước, Điệp Ngữ cũng hỏi tên để cảm ơn người ta. Nhưng người phụ trách bộ phận quảng cáo bảo rằng, không tiện tiết lộ. Cho nên Điệp Ngữ cũng không hỏi nữa.
Sau khi xem xong sách, cô ký hợp đồng, cũng chẳng có gì khác ngoài bản quyền, nhuận bút, hoa hồng. Lúc trước cũng đã nhờ mht xem hộ rồi, nên Điệp Ngữ chỉ nhìn lướt qua, liền ký tên.
Lúc ra về, cô nhìn về phía tòa nhà có tên Thiên Phượng Đại Hạ theo thói quen.
Trong lòng đã không còn mấy tình cảm với nó.
Thực ra cô cũng chẳng có dã tâm lớn lao, muốn trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng gì đó. Cô chỉ thích chụp ảnh mà thôi. Cô cảm thấy có rất nhiều việc đều biến mất theo năm tháng, mà chụp ảnh thì có thể giữ chúng lại. Chỉ vậy thôi.
Cô lái xe đến mộ Hải Sinh.
Cô đứng ở đó, nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp trên bia mộ, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Hải Sinh: trong nụ cười của ảnh có ánh mặt trời, và mùi vị của biển, vừa ấm áp vừa bao la, cũng rất đẹp trai.
Trong không có suy nghĩ gì cả. Không có nước mắt, cô thậm chí còn không có lời nào để nói cho Hải Sinh nghe.
Ánh mặt trời mùa thu sáng và không nóng, ấm áp dễ chịu. Gió mát thổi qua bãi cỏ xanh rờn, mùi hoa cỏ dại nhàn nhạt. Cô đứng ở đây, cảm thấy lòng mình yên tĩnh lại.
Sau đó cô để quyển sách mới xuất bản kia lên trước mộ bia.
"Hải Sinh, em sẽ tiếp tục ở lại trên đời này một thời gian nhé. Lúc vui vẻ thì vui vẻ, lúc khổ sở thì khổ sở. Để sau này khi đi gặp anh, chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Cảm ơn anh, đã yêu em."
Lái xe về biệt thự của Trạc Sướng, Điệp Ngữ mang theo tâm trạng hiên ngang lẫm liệt.
Chiếc xe này, vẫn phải trả lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!