Chương 23: (Vô Đề)

Quả nhiên cô ngủ mất khoảng ba ngày ba đêm. Trừ lúc ngủ bị Trạc Sướng gọi dậy ăn chút cháo. Chỉ nhớ mơ hồ là không tệ.

Cô giống như một con rắn ngủ đông, không nghĩ gì cả, không quan tâm gì cả.

Ba ngày sau tỉnh lại.

Sau đó bắt đầu làm spa. Từ đầu đến chân.

Nhưng mà lần này có chút khác là, cô không cần động tay, cũng không cần chạy tới thẩm mỹ viện. Ở ngay trong phòng Trạc Sướng, mấy cô gái mặc đồ làm việc màu hồng.

Điệp Ngữ vui vẻ hưởng thụ.

Không phải là cô không chịu được khổ. Nhưng cô không thể từ chối việc thoải mái, có lẽ đó là khuyết điểm của Điệp Ngữ.

Trạc Sướng rất chu đáo mang nước trái cây tới. còn rất ngọt ngào đứng nhìn cô uống hết.

Điệp Ngữ nhìn cậu bé đang yêu này. Áy náy.

Cô cảm thấy mình đang lợi dụng sự đơn thuần của cậu. Lợi dụng tình cảm của cậu.

Mẫn Hạo Trung báo cáo với cậu, cậu lại chỉ quay đầu nhìn cô. Mẫn Hạo Trung cười cười, bỏ tài liệu xuống, cũng bê một ly nước trái cây lên uống.

Điệp Ngữ không dám nhìn anh ta.

Luôn cảm thấy mình trong suốt ở trước mặt anh ta. Cô rất sợ Mẫn Hạo Trung cũng cho cô một cái tội danh xâm phạm trẻ vị thành niên. Vì thế bỏ hết tính cách vốn có, cười cười ứng đối.

Anh ta rất lễ phép, rất phong độ, rất bình tĩnh, rất lý trí, cũng rất anh tuấn. Làm việc rất nhanh, trước khi bạn suy nghĩ xong thì anh ta đã làm xong rồi. Không nói quá nhiều, tâm tư kín đáo, mở miệng là có thể biện luận.

Theo suy nghĩ của Điệp Ngữ, thì chính là quản gia kim bài của pháp luật và tội phạm.

Điệp Ngữ rất sùng bái những người như vậy. Nhưng phương thức cô biểu đạt sùng bái có chút đặc biệt, chính là thi thoảng lại biểu hiện ra là mình chán ghét họ. Lấy việc đó để mình cách xa bọn họ một chút. Bởi vì bọn họ quá thông minh.

Gió nhẹ thổi qua bể bơi, chiếc ô to nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời.

Điệp Ngữ nhìn có vẻ đầy tâm sự. Cô vội vàng trốn tránh. Trạc Sướng lại nhìn cô, "Điệp Ngữ còn muốn uống gì nữa, tôi đi lấy."

"Không cần." Điệp Ngữ hơi xấu hổ.

Trạc Sướng nịnh nọt đi tới ngửi tóc cô, "Vẫn có mùi của sa mạc, tôi chị ép một ly nước hoa quả cho chị."

Cậu lại giống như một người hầu nhỏ, vui vẻ bỏ đi.

Chỉ còn lại hai người bọn họ. Bể bơi trong suốt làm Điệp Ngữ hơi hoảng hốt.

Mẫn Hạo Trung thản nhiên cười. Ánh mắt trong suốt như nước.

Điệp Ngữ không thể chịu được cảnh im lặng của hai người, liền cười cười nói, "lsm gần đây không bận sao?"

Mẫn Hạo Trung nhìn về phía cô, trả lời, "Vẫn tốt." Dừng lại một chút, rồi hỏi, "Taklamakan đẹp không?"

Điệp Ngữ cười nhạt, gật đầu, "Đứng trước mặt nó, cảm thấy con người vô cùng nhỏ bé, căn bản không có gì phải lo lắng."

Nói tới đây mới nhớ tới còn chưa xử lý ảnh.

Mẫn Hạo Trung cười cười, đột nhiên nói một đoạn tiếng anh. Thật bất hạnh, Điệp Ngữ lại nghe hiểu.

"The mighty desert is burning for the love of a blade of grass who shakes her head and laughs and flies away."

Là một câu thơ trong《 Stray Birds 》của Tagore:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!