Ngày cuối cùng rời khỏi Taklamakan, nhà xuất bản Ốc Đảo bỗng nhiên quyết định không về nhà khách, mà dựng lều dã ngoại trên mảnh đất nóng bỏng kia.
Tình tiết này đều làm mọi người yên lặng.
Cuộc hành trình dài nửa tháng ở trên sa mạc, làm da khô héo, thậm chí có người còn bị bong da, không lúc nào là không ở trong trạng thái mất nước. Có đôi khi cảm thấy đau môi, liếm mấy cái thì lại thấy máu.
Trên người đều là cát bụi, làn da thật sự trần trụi, cả ngày đều bị bao bọc bởi một lớp cát bụi, cuối cùng thứ bị phơi nắng cũng chỉ còn lại hai con mắt.
Tùy tiện buộc tóc lên, mặc một chiếc áo cao bồi màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh thẫm, một đôi giày da trâu ngắn. Cứ như vậy mà đi.
Dẫm trên mặt cát, tạo ra những tiếng động như dẫm trên tuyết. Tôi đi rất cẩn thận, giống như đang đi trên dấu chân của Hải Sinh.
Có đôi khi tôi ngồi trắng đêm trên cồn cát, ngắm nhìn những vì sao tinh khiết trên cao của sa mạc, giống như những giọt nước khảm trên tấm to lụa màu xanh. Tôi nghĩ chắc hẳn Hải Sinh cũng đã nhìn thấy chúng.
Những ngôi sao này, lấp lánh như tâm trạng đang nát bét hiện giờ.
Sa mạc làm người ta yên tĩnh. Cũng làm trái tim thêm trống trải.
Có đôi khi, tôi cũng nhớ tới Cung Phát Thần.
Ngẫu nhiên cũng nhớ tới Trạc Sướng.
Nghĩ tới đêm bão đó, ánh mắt cậu lo lắng lại thuần túy.
Những cũng chỉ đơn giản là nhớ tới mà thôi. Cũng không có suy nghĩ gì cả.
Khoảnh khắc đó, Cung Phát Thần như là ma quỷ. Anh ta hỏi tôi, Điệp Ngữ có cảm giác gì?
Tôi chỉ biết chảy nước mắt.
Tôi nhìn Trạc Sướng, giây phút đó thoải mái mà lại đau thương. Cơ thể của tôi cuối cùng cũng đã không chỉ thuộc về Cung Phát Thần nữa. Giây phút đó, trong lòng cũng có chút đắc ý. Tôi cười khẽ: Trạc Sướng, nói cho tôi biết, là cảm giác gì?
Cậu bé kia mở to hai mắt thuần túy tràn đầy lo lắng, bên trong là tình cảm không hề che lấp, làm tôi không thể tiếp tục xem nữa.
Ấm áp. Cậu nói. Cũng hôn tôi.
Nước mắt của tôi rơi trên ngực cậu.
Có đôi khi tôi thường nghĩ, Cung Phát Thần là một bãi biển mênh mông của tôi. Mỗi người đi qua đều có ý muốn cứu tôi, cuối cùng lại chỉ có Hải Sinh đưa tôi tới chỗ nước cạn.
Trạc Sướng thì sao?
Rất nhiều năm sau tôi mới hiểu được, Trạc Sướng là người đưa tôi lên bờ, cũng xây một ngôi nhà ở trên đất liền cho tôi.
Chỉ tiếc, Chu Điệp Ngữ là người thích phiêu bạt.
Nhà thám hiểm Thụy Điển Sven Hedin đã từng tự hào nói khi đến Taklimakan: "Chưa từng có người da trắng nào đặt chân đến nơi này, chỗ nào cũng có dấu chân của tôi." Nhưng mà đội thám hiểm của ông đã chết hết, chỉ còn lại mình ông, một mình chật vật đi tới một nhánh sông khô cạn của địa khu Hotan, dùng chút nước đó cứu sống chính mình. Từ đó về sau Taklimakan được gọi là "Biển chết".
Đa số mọi người cũng hiểu Taklimakan là "có vào không có ra".
Tuy nhiên đối với người nói tiếng Duy Ngô Nhĩ thì lại là —— "Quê cũ"
(Tiếng Duy Ngô Nhĩ (Uyghur) là ngôn ngữ chính thức của người Uyghur với khoảng hơn 10 triệu người nói tại khu tự trị Tân Cương.)
Quê cũ.
Sa mạc Taklimakan, là sa mạc ôn đới khô cằn, vào mùa hè nóng bức nhiệt độ cao nhất có thể lên tới 67,2℃, nhiệt độ ngày và đêm có thể chênh lệch đến hơn 40℃. Điệp Ngữ đã từng nghĩ mình sẽ bị phơi thành cá khô.
Đứng trên đỉnh núi Mazartag nhìn ra xa, biển rất cô đơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!