Phải hình dung chính mình bây giờ như thế nào nhỉ? Mờ mịt.
Cho dù Trạc Sướng có bạo lực ra sao, thì cậu vẫn không hiểu gì về thế giới này.
Cô hỏi Mẫn Hạo Trung, làm sao cậu có thể trốn ra được.
Mẫn Hạo Trung cười cười, Điệp Ngữ, cô quên rồi sao, Trạc Sướng là chuyên gia về hệ thống an toàn, cậu có thể thiết lập thì cũng có thể giải trừ. Có thể tạo ra, thì cũng có thể phá hỏng.
Điệp Ngữ dừng lại, không nói gì.
Anh ta liền nói tiếp, Trạc Sướng cũng vậy. Có một ngày cậu ấy sẽ trở thành một người đàn ông thành công. Hoặc là sẽ trở thành một tội phạm nguy hiểm.
Điệp Ngữ càng yên tĩnh hơn. Cô không thích nghe những lời đó. Cảm thấy mình có áp lực, hơn nữa là cảm thấy khổ sở.
"Điệp Ngữ, Trạc Sướng cần một người dẫn đường. Một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành một người vĩ đại. Tôi vẫn cho rằng tôi có thể dẫn đường cho cậu ấy, nhưng tôi lại không dự đoán được là cậu ấy sẽ yêu cô như vậy. Tình cảm của cậu ấy rất nhiều, nhưng cũng rất yếu ớt, cậu ấy sẽ tự hủy mình mất. Hoặc là sẽ bị người khác hủy."
Mẫn Hạo Trung dừng lại, "Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của Điệp Ngữ tiểu thư. Nhưng nếu cô thấy cậu ấy, thì phiền cô nói cho tôi biết."
Điệp Ngữ vẫn không trả lời như trước.
"Tạm biệt." Anh ta nói.
Điệp Ngữ buông điện thoại xuống, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Thời tiết bất thường, giống như lòng cô.
Cậu sẽ chạy đi đâu chứ? Cô cũng không hiểu biết nhiều về cậu.
Nếu tìm được Trạc Sướng, cô nên làm thế nào?
Rắc rối thật đáng ghét. Sao cô lại bị vướng vào mấy việc này chứ?
Cũng không sao cả, chỉ cần cậu không đập chết cô, thì cô cũng không sao cả. Có thể sao được chứ, dù sao cuộc sống của Chu Điệp Ngữ vẫn luôn rắc rối.
Cô chỉ muốn được sống vui vẻ một chút, tùy ý một chút. Không muốn bị liên lụy vào việc gì cả.
Tìm ô, chạy xuống lầu.
Trong lòng tính toán, những chỗ Trạc Sướng có thể xuất hiện.
Phố ăn vặt? Quảng trường tin tức? Phố mua sắm? Hình như những chỗ bọn họ từng đi cũng chỉ có ngần đó.
Nhìn thấy cậu, mày có sợ không? Nhỡ đâu cậu lại nổi cơn thì phải làm sao?
Mưa càng lúc càng to.
Cô cắn môi, do dự vài giây, sau đó mắng một câu, rồi xông ra ngoài.
Rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ được. Cô cũng không nói rõ được tâm trạng hiện giờ. Có lẽ là áy náy.
Trạc Sướng yêu cô, đây cũng không phải việc không liên quan gì tới cô.
Nói đơn giản là, ít nhất cũng phải đi tìm, dù sao cũng tốt hơn cứ ngồi nhà lo lắng.
Kết quả cô cũng chẳng phải chạy đi đâu xa.
Vừa ra khỏi cửa đã trông thấy một bóng dáng ngồi xổm dưới gốc cây.
Cái đầu tròn tròn, ghé vào cánh táy, tóc dán sát da đầu.
Bên cạnh có một chòi nghỉ mát, cậu lại cứ ngồi dưới mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!