Chương 18: Gậy, bóng! (3)

Cô nghe thấy tiếng khóc, từ chỗ sâu trong bóng tối truyền đến, giống như linh hồn không cách nào yên nghỉ. Cảm thấy âm thanh này rất đáng thương, nhưng lại không nhìn thấy.

Có lẽ là Hải Sinh chăng?

Anh biến mất ở bãi đá, không cách nào trở về nhà. Cô tìm theo tiếng khóc mà vẫn không tìm thấy.

Không dám nằm ngủ nữa, cảm thấy âm thanh kia quá thê lương, cô không dám nghe tiếp nữa.

Điệp Ngữ mở mắt.

Khuôn mặt Trạc Sướng xuất hiện ở trước mắt.

Cô trợn to mắt, không phát ra được âm thanh nào.

Mắt Trạc Sướng rất đỏ, như một con dã thú.

"Trạc…" Cô chỉ mới phát ra một chữ, miệng đã bị một cái tay ươn ướt mặn mặn che lại, mạnh mẽ làm cô đau đến mức chảy nước mắt, kinh hoàng nhìn cậu.

Trạc Sướng tức giận, đột ngột kéo áo Điệp Ngữ ra, vải áo xẹt qua thân thể cô.

Nước mắt Điệp Ngữ chảy ra, cao giọng kêu cứu nhưng lại không phát đươc ra âm thanh nào.

Cô vung tay lên, đánh lung tung trong không trung. Hai chân cũng đá lung tung.

Trạc Sướng khỏe ngoài sức tưởng tượng của cô. Cậu ngồi trên người cô, đè hai chân cô lại, một tay che miệng cô, tay kia thì xé quần áo của cô, để mặc cho hai tay cô hoạt động lung tung.

Nước mắt cô chảy ra, từng dòng từng dòng. Hoảng hốt, hỗn loạn. Loại hoảng hốt này gần như điên cuồng.

Cho đến khi cả người cô lạnh lẽo, trần truồng như trẻ sơ sinh, dưới ánh mắt của Trạc Sướng, không có gì che giấu.

Trạc Sướng ngóng nhìn cô.

Hốc mắt cậu đỏ lên, thê lương, tuyệt vọng, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, nghẹn ngào thành tiếng, như đứa bé nỉ non.

Điệp Ngữ đột nhiên yên tĩnh lại. Ngay cả cô cũng không ngờ rằng.

Có lẽ cậu cũng không biết bản thân mình đang làm gì. Có lẽ…có lẽ cậu chỉ là tức giận mà thôi, chứ cũng không muốn làm tổn thương cô. Cho dù cô nằm ở đây như vậy, cậu cũng không biết phải làm gì tiếp. Cậu sợ hãi, cậu sợ mình đã làm cô bị thương.

Nước mắt cậu rơi trên người cô, trong trẻo, nóng bỏng, loang lổ nhiều chỗ.

Trái tim Điệp Ngữ hòa tan thành một bãi nước.

Hải Sinh nói, Điệp Ngữ, em có biết không? Lúc nước mắt đi ra từ cơ thể nóng tới mấy ngàn độ, đốt cháy trái tim, nhưng sau khi đi ra, nó lại dần dần lạnh đi.

Điệp Ngữ giơ tay chậm rãi xoa mặt cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt đi. Đầu ngón tay xoa nhẹ, chạm nhẹ, lạnh lẽo trong suốt.

Bàn tay áp trên môi cô nhẹ nhàng bỏ ra.

Cậu ủy khuất nhìn cô, run rẩy nghẹn ngào.

Cô cười khẽ với cậu bé đang sợ hãi này.

"Trạc Sướng." cô khó nhọc mở miệng. Trạc Sướng nhìn cô, nước mắt vẫn chảy.

Trạc Sướng, không sao đâu. Không có việc gì cả. Tôi không sao cả mà.

Lời còn chưa kịp nói ra, thì cửa đã bị mở ra, cô chỉ nghe thấy một tiếng "đinh".

Con ngươi Trạc Sướng chậm rãi trợn to, choáng váng. Sau đó đổ xuống người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!