Ở chung một chỗ với Trạc Sướng thật ra cũng rất vui vẻ.
Mọi viêc đều trở nên đơn giản hơn. Không cần phải suy nghĩ nhiều. Cậu cao hứng thì cười, mất hứng thì tức giận. Chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Đơn giản đến mức gần như trong suốt.
Đối với mỗi duyên phận kỳ diệu của cô và cậu bé này, Điệp Ngữ cũng chỉ cười cười, theo đuổi vui vẻ.
Chỉ là sự tham luyến khoảng thời gian yên tĩnh này, nên mặc kệ Trạc Sướng có yêu hay là không, cô không muốn nghĩ nhiều.
Hoặc là nói, căn bản là cô không muốn nghĩ tới việc không có khả năng.
Nếu có thể sống chung như vậy, cô cũng không phản đối. Cô luôn là người thích sự náo nhiệt.
Chỉ là yêu cầu của Trạc Sướng dường như không chỉ có vậy. Nghĩ tới lại thấy buồn cười. Cậu ấy rõ rang không biết mình muốn gì, nhưng vẫn không ngừng muốn, không ngừng theo đuổi.
Mẫn Hạo Trung nói, Điệp Ngữ, cô gần như đã khống chế tất cả cảm xúc của Trạc Sướng. nhưng may mà cô không phải một người có dã tâm.
Cô mặc kệ anh ta. Cũng không thích nghe lời kết luận làm người ta tràn ngập sợ hãi này.
Cô cười hỏi Trạc Sướng, khi nào cậu muốn dừng lại, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nhưng người lớn và trẻ em thì không thể yêu đương và càng không thể kết hôn.
Trạc Sướng cau mày, tức tối nói, đến khi nào chị đồng ý mới dừng lại.
Điệp Ngữ đột nhiên không dám cười nữa.
Khi đó cậu đứng trên sân cỏ trống trải, trong tay cầm một cây gậy bóng chày.
***
Sự việc xảy ra quá đỗi đột ngột, Điệp Ngữ cũng không biết phải biểu đạt ý kiến của mình ra sao.
Cô là một nhiếp ảnh gia tự do nghèo khổ, ôm trong tay máy ảnh H3D II-39MS, không quay chụp bộ lạc châu Phi, cũng chẳng phải cao nguyên, không phải chiến tranh loạn lạc, mà là tư thế vung gậy đánh bóng của người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế.
Mẫn Hạo Trung cũng một thân đồ thể thao, đeo một cái bao tay vừa dày vừa lớn, yên lặng đứng thẳng.
Khi cô cúi đầu điều chỉnh các thông số xong, Trạc Sướng đầu đầy mồ hôi, cả khuôn mặt hồng hồng như bị lửa thiêu, đột nhiên xuất hiện trong ống kính.
Điệp Ngữ bị dọa đến, cúi đầu kêu lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Trạc Sướng quỳ gối trước mặt cô. Trên bãi cỏ xuất hiện một người kéo violon. Dưới ánh mặt trời, bị thiêu đốt, còn có một cái nhẫn. Một viên đá to lớn, sặc sỡ lóa mắt.
Điệp Ngữ lui về phía sau, cắn môi, liếc qua Mẫn Hạo Trung, sau đó bắt đầu cười nhạo.
Lấy máy ảnh đeo trên cổ xuống, cúi người đặt bên chân Trạc Sướng.
"Cậu bé ngốc, cậu biết mình đang làm gì không? Có một số việc không thể đùa được."
Cô đứng dậy, đi ra khỏi sân vận động. Lúc đi qua Mẫn Hạo Trung, thì lạnh lung nói, "Thật là buồn cười."
Anh ta đột nhiên túm lấy cánh tay cô, rất nhanh, rất chuẩn.
Điệp Ngữ vướng chân ngã vào lòng anh ta.
Sau khi cô đứng dậy thì ngửa đầu cười lạnh với anh ta, "1489757, đây cũng là anh dạy cậu ấy?" nụ cười lạnh lùng nhưng cũng cực kỳ quyến rũ, mang theo sự đùa cợt.
Mẫn Hạo Trung nhàn nhạt nhìn cô, sau đó nhanh chóng buông ra, "Tôi không biết chuyện này."
Nói xong tự mình cũng hoảng sợ.
Trạc Sướng mang theo gậy bóng chày đứng tước mặt bọn họ. Biểu cảm cũng không tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!