Chương 13: Điệp Ngữ mặt mèo

Edit: Lam Sắc

Tôi giống như người điên tra tấn chính mình. Hai năm nay sống như một con quỷ.

Mỗi lần đứng ở cửa nhà họ Cố, tôi đều nghĩ, tôi hẳn là phải đi tìm chết. Xong hết mọi chuyện.

Đã biến chính mình thành cái dạng này.

Thì còn có cái gì phải lo lắng?

Cuộc sống của tôi chắc là sẽ không thể tệ hơn được. Bởi vì nó đã tệ nhất rồi.

Nhưng đột nhiên tôi lại ngủ ngon như vậy. Kiên định.

Không muốn mở mắt ra. Không muốn tỉnh lại.

Trạc Sướng quỳ gối trên đầu giường, ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm Chu Điệp Ngữ đang ngủ say. Một thời gian dài, trên mặt cậu đều có nụ cười kỳ dị.

Mẫn Hạo Trung đã nghiên cứu tâm lý Trạc Sướng rất lâu. Người hiểu Trạc Sướng nhất trên thế giới này, chỉ sợ chính là cậu ta. Về vấn đề Chu Điệp Ngữ, cậu ta lại không có gì để nói.

Có vài việc xảy ra mà không hề có lý do.

Trạc Sướng lại vô cùng hạnh phúc từ nay về sau.

Đúng vậy, có một ngày, cậu nói với Mẫn Hạo Trung, bởi vì có Điệp Ngữ, cậu cảm thấy hạnh phúc.

Giữa Trạc Sướng và Điệp Ngữ cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Có lẽ có thể nói như này, chưa xảy ra chuyện gì đặc biệt cả. Chuyện đặc biệt duy nhất chính là Trạc Sướng gặp cô, hơn nữa còn cho rằng mình yêu cô.

Điều này làm Mẫn Hạo Trung cảm thấy, hạnh phúc kỳ thật chỉ là một loại ảo giác.

Chung quy sẽ có một ngày tiêu tan.

Nhưng mà anh cũng không nói cho Trạc Sướng biết điều này.

Loại biểu tình trên mặt Trạc Sướng có thể nói nên điều gì chứ? Dù sao cậu cũng không phải người bình thường.

Chu Điệp Ngữ ngủ rất sâu. Hô hấp đều đều.

Cô bị xử lý sạch sẽ, từ trong đám bọt thơm thơm đi ra. Mặc váy ngủ kẻ ô, bị sấy tóc, bị thả lên giường.

Lại luôn ngủ không biết gì.

Giống như là rất tin tưởng người đang chăm sóc cô. Lại giống như không để ý tới.

Cô gái này, lúc ngủ, lại khác biệt như vậy, giống như một người khác vậy.

Chính Mẫn Hạo Trung cũng không nói nên lời. Nhưng anh ta phải thừa nhận, anh ta rất kinh ngạc.

Cô gái làm việc tùy ý, lôi thôi này mà cũng có thể yên tĩnh và bình yên như vậy.

Làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Muốn ở mãi bên cạnh cô.

Muốn… Giữ.

Đại khái không có bao nhiêu người có cơ hội nhìn thấy bộ dáng này của Điệp Ngữ. Phàm là người đã gặp qua, thì chỉ sợ sẽ khó mà quên được. Ví như Cung Phát Thần, ví như Cố Hải Sinh, ví như Thang Cận Huy…

Tuy lịch sử của cô gái Chu Điệp Ngữ này phiền phức, nhưng trong mắt anh ta lại rất đơn giản. Nó chỉ là, quá cảm tính nên mới làm mọi việc hỏng bét.

Đột nhiên Mẫn Hạo Trung cười lên, rồi xoay người rời đi. Hơn nữa còn đóng cửa lại thay bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!