Chương 10: Đừng quên đây là một chuyện cười (1)

Edit: Lam

Tôi cảm thấy mọi việc trở nên như vậy cũng không tệ.

Ít nhất, cuối cùng Chu Điệp Ngữ và tôi cũng có chút quan hệ. Cô ấy có vẻ choáng váng, luôn muốn chạy trốn. Điều này làm tôi rất đắc ý. Tôi cảm thấy, ít nhất cô ấy không chán ghét tôi.

Như vậy xem ra, tôi vẫn còn có cơ hội biến cô gái này thành của tôi.

Ha ha. Sống tới ngày hôm nay mới cảm thấy, hóa ra làm thằng ngốc có tiền cũng không tệ.

Thậm chí có đôi khi, tôi cảm thấy không phải tôi ngốc mà là những người khác quá thông minh.

Tôi không có ước mơ. Trong đầu là một mảnh trống rỗng. Có đôi khi tôi nghĩ, nếu cho tôi một ước mơ, tôi cũng sẽ làm được.

Hiện tại ước mơ đã tìm được tôi rồi.

Lại nói tiếp, Chu Điệp Ngữ cũng được coi là một danh nhân nho nhỏ. Ít nhất cũng là nhiếp ảnh gia đã xuất bản vài tập ảnh (tuy là lượng tiêu thụ không tốt). Cũng miễn cưỡng tổ chức một lần ký tên rồi.

Chỉ là so sánh với người thừa kế của "Thịnh Thế" thì cấp bậc của cô chỉ có thể là con vịt xấu xí.

Khi Điệp Ngữ nhìn thấy ba chữ "Con vịt xấu xí" (Xấu tiểu vịt) trên báo thì lập tức tức muốn bốc hơi. Cô còn nghĩ ít nhất mình cũng phải ở cấp bậc "Cô bé lọ lem" chứ.

Lỗ Kỳ nói, cô bé lọ lem và con vịt xấu xí có gì khác nhau.

Điệp Ngữ trả lời, cô bé lọ lem vẫn luôn rất đẹp, chỉ là mặt có chút bẩn, cho nên bị gọi là cô bé —— lọ lem, nhưng còn con vịt xấu xí trước khi biến thành thiên nga thì rất xấu, cho nên mới bị gọi là con vịt —— xấu xí.

Lỗ Kỳ và Tư Tư cười sặc sụa.

Từ nay về sau Chu Điệp Ngữ càng nổi tiếng hơn.

Ảnh chụp bị đăng trên trang đầu mục giải trí, hơn nữa còn bị chụp lại khuôn mặt nhem nhuốc: Tuy chỉ trang điểm nhẹ, nhưng sau khi bị nước mắt cọ rửa thì càng đáng sợ hơn.

Điệp Ngữ đã có lý do chân chính để đeo kính râm lúc ra ngoài. Giống như là cải trang đi tuần.

Mỗi lần nghe thấy hàng xóm láng giềng bàn tán vị thiếu gia thừa kế "Thịnh Thế" ngốc thế nào, lại nhìn trúng cô gái thế nào, cô liền hung hăng tháo kính râm và mũ lưỡi trai xuống.

Nhưng việc thực sự làm Chu Điệp Ngữ nổi tiếng là ba ngày sau. Gặp mẹ Trạc Sướng tại nhà xuất bản Thiên Phượng.

Thiên Phượng là ước mơ của Điệp Ngữ. Nhà xuất bản này không quan trọng buôn bán, chỉ quan trọng phẩm chất và cá tính. Hoặc là nói linh tính.

Quan trọng nhất là đây cũng là ước mơ của Hải Sinh.

Điệp Ngữ vẫn thỉnh thoảng lẻn vào đây, đi vào chỗ sách bá xem tập ảnh trân quý. Đắm chìm trong thế giới tư duy.

Áo phông xanh lá rộng rãi, quần đùi bảy phân màu đen, chân đi dép lê, tóc buộc lung tung, trên đỉnh đầu là mũ rơm kiểu nam. Tự tại thản nhiên.

Ngửi thấy một mùi nước hoa nhè nhẹ. Sau đó ngẩng đầu, thì thấy bộ âu phục Prada, lại nhìn lên thì thấy một gương mặt tinh xảo.

Có đôi khi rất kỳ lạ. Rõ ràng là bạn chưa từng gặp người này, nhưng chỉ nhìn thấy mặt, lại dễ dàng biết người đó là ai.

Ánh mặt người phụ nữ này làm người ta có cảm giác bị áp bách.

Điệp Ngữ lập tức có cảm giác không có chỗ trốn. Cô kéo vành mũ xuống, nhanh chóng xoay người, muốn rời khỏi đây.

"Chu tiểu thư." Giọng nói dịu dàng nho nhã.

Điệp Ngữ dừng chân. Quay đầu, "Xin lỗi, bà…" Bà nhận nhầm người rồi.

Hai người đàn ông cao lớn đứng sau bà ta nhẹ nhàng đi lên phía trước, bộ dạng "Cô không trốn được đâu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!