Chương 1: Người xa lạ

Edit: Chikajo

Chu Điệp Ngữ.

Trên thế giới này, tôi chưa từng gặp thứ gì có thể hấp dẫn tôi hơn tiền.

Cho nên mới nói, tôi và đại đa số người trên thế giới này đều giống nhau.

Bởi vì tôi rất cần tiền, cho nên nó đặc biệt hấp dẫn tôi. Có đôi khi, vì để kiếm được tiền, tôicũng tình nguyện hy sinh bản thân mình một chút. Bởi vì tôi nghĩ tôi hiểu rõ cảm giác không có tiền hơn bất cứ ai. Hơn nữa tôi cũng không bao giờ muốn trải nghiệm loại cảm giác đó nữa.

Kiếm được tiền, tôi sẽ có thể xách ba lô đi tận hưởng cuộc sống. Tôi tin tôi là một người không thích chốn xô bồ, nhưng cái khó chính là, tôi không thể không chen chân vào chốn xô bồ.

Cho nên cuộc sống của tôi luôn quẩn quanh trong một vòng tròn có chút nực cười: kiếm được tiền từ chốn xô bồ, sau đó dùng nó giúp tôi rời khỏi chốn đó. Tiêu hết tiền, tôi lại phải trở về làm lại từ đầu, cố hết sức kiếm tiền.

Tôi nghĩ, tôi đang cố gắng tìm kiếm…

Tìm kiếm cái gì chứ?

Chính tôi cũng không thể nói được rõ ràng. Tôi chỉ biết rõ thứ tôi muốn tìm không thuộc về chốn xô bồ này. Cho nên tôi cũng không chắc chắn có thể tìm được hay không.

Nhưng dù sao tôi vẫn còn thời gian để tìm kiếm, bởi vì tôi đang ở tuổi thanh xuân cơ mà.

Nếu tôi bất hạnh chết đi, cũng chẳng có nhiều điều hối tiếc, bởi tôi đã tận hưởng cuộc sống của chính mình rồi.

Vừa mới từ một trấn cổ trở về, làn da vì thiếu nước mà bị nổi rôm, nhưng sắc mặt vẫn khá tốt. Túi du lịch cũng không nhiều thêm thứ gì so với trước khi xuất phát, chỉ có tóc dài thêm không ít, hơi bù xù và bóng dầu.

Có rất ít người biết mỗi lần đi ra ngoài du lịch Chu Điệp Ngữ đã làm gì. Có đôi khi ngay cả chính cô cũng không biết. Bình thường chuyện đầu tiên sau khi trở về là gội đầu tắm rửa, sau đó ngủ một ngày một đêm. Người ở trọ cùng không muốn quấy rầy cô chút nào. Bởi vì một khi cô chưa tỉnh ngủ, thì cho dù điện giật sấm chớp đất rung núi chuyển cũng vô pháp lay tỉnh cô.

Cô ngủ say như chết. Cũng có thể, cô thật sự mệt mỏi.

Sau khi tỉnh lại, là ăn.

Mì xào, thêm một bát canh cá cay. Cô đã rất thỏa mãn.

Chu Điệp Ngữ rất chú ý đến cuộc sống. Tiền thuê nhà giao đúng lúc, rạng sáng trở về cũng không tạo ra tiếng động lớn. Và, cũng không dễ cho người khác vay tiền. Khuôn mặt thanh tú, có chút mộc mạc, không chút phấn son. Hậu quả thức đêm nhiều là lỗ chân lông nổi rõ hai bên cánh mũi. Những lúc ấy, cô lại lấy nước dưỡng, bột phấn thực vật hoặc tinh dầu gì đó để dưỡng da, mà nếu đúng lúc không cần sửa sang sắc đẹp, cô còn chẳng thèm dưỡng da nữa làm gì.

Người dễ sống chung.

Đây là đánh giá chung đầu tiên của mấy bạn nữ cùng thuê nhà với cô. Sau đó là hiểu biết, sau nữa lại thường kinh ngạc với một mặt tính cách khác của cô.

"Nhìn không ra nha, Điệp Ngữ." Các cô thường nói như vậy. Sau đó cười đùa tức giận mắng.

Chu Điệp Ngữ cũng không thích tên của mình. Theo cách nói của mấy đứa bạn cùng phòng, "Một cái tên tốt để chà đạp." Nói thực, cô cũng nghĩ như thế.

Tính của cô dễ ở chung, hơi xa cách, bởi vì Chu Điệp Ngữ thường phải "ra ngoài". Tuy rằng mỗi lần trở về ngủ và ăn xong, cô ấy lại vội vàng xử lý ảnh chụp trong lúc đi du lịch, nhưng các cô cũng dễ dàng phát hiện ra, gần đây Chu Điệp Ngữ hình như thiếu tiền.

Lúc đang thiếu tiền, cách ăn mặc của cô ấy đặc biệt xinh đẹp. Thoa một lớp phấn mỏng, kẻ mắt, bôi son, dưới chân đeo một đôi giày cao gót nhìn như lung lay sắp đổ tới nơi. Quần lụa mỏng phe phẩy lay động theo mỗi bước chân.

Đợi cho đến chuyến du lịch tiếp theo, cô đã có được một khoản gửi ngân hang nho nhỏ, đủ cho cô tiêu xài thoải mái.

Trạc Sướng.

Tôi không biết nên nói gì, có lẽ mọi người không biết tôi là người có chỉ số IQ hơi có vấn đề. Ông nội nói lúc tôi mười tuổi, bị bệnh nặng một thời gian, sốt cao làm đầu của tôi sinh ra một chút vấn đề.

Nhưng tôi nghĩ thế giới có lẽ cũng chẳng phát sinh thay đổi trọng đại gì. Mười mấy năm sau, vẫn không có sự thay đổi trọng đại nào. Chỉ là mẹ tôi, bà thường oán hận tôi không biết gì, lúc nóng giận lại hung hăng mắng tôi, thậm chí là đánh tôi. Bà ấy không thể sinh thêm con, tức là cả đời này bà chỉ có thể nhìn một đứa con ngốc mà sống qua ngày. Bố tôi lại không như vậy, ông ta có đứa con khác bên ngoài. Có lẽ bọn họ đều thông minh hơn tôi, cho nên ông ấy cũng dần dần không oán tôi nữa.

Nhưng ông nội rất yêu thương tôi. Khi ông còn sống, thường nói: "Trạc Sướng, con phải làm sao bây giờ." Lúc mất, cũng vẫn gọi tên tôi.

Tôi không biết tôi nên làm gì bây giờ. Nhưng bắt đầu từ ngày ông nội mất, bố, mẹ, mấy chú dì đều đối tốt với tôi hơn, ngay cả mấy em trai em gái họ lần đầu tiên gặp mặt cũng đặc biệt tốt với tôi. Tôi nghĩ có lẽ ông nội nghĩ nhiều rồi, tôi sống rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!