Editor: Cửu
Beta
-er: Yulmi2704
Sáng hôm sau Giản Ngôn dậy trước, Hạ Tu vẫn đang còn ngủ say, khóe miệng hơi nhếch lên tựa như vô cùng vui vẻ.
Giản Ngôn thấy buồn cười, nhìn anh chằm chằm một lúc, nghĩ rằng anh ở nhà họ Hạ chắc chắn chẳng sung sướng gì nên mới nán lại công ty lâu như vậy mỗi ngày, đến cả đêm giao thừa mà vẫn ở công ty cả đêm.
Có lẽ anh chỉ là không muốn về nhà mà thôi.
Giản Ngôn nghĩ anh hiếm khi có dịp được ngủ nướng nên cũng chẳng đánh thức anh, bước xuống lầu làm điểm tâm một mình. Hạ Tu dường như ngủ rất say, đến lúc Giản Ngôn quay lại mà vẫn chưa tỉnh.
Cô chọc chọc hai cái theo thói quen:
"Giám đốc Hạ, dậy ăn cơm!"
Hạ Tu khẽ động mi, từ từ mở mắt. Anh thấy người bên cạnh là Giản Ngôn liền đưa tay từ trong chăn ra, nhân tiện kéo luôn cô lên giường:
"Sớm thế em đã dậy rồi sao?"
Giản Ngôn sợ hết hồn, nhìn anh tức giận:
"Không sớm đâu, 8h30 rồi, bằng giờ lúc còn đi làm thì em cũng cà xong thẻ chấm công rồi." Làm giám đốc cũng tốt thật, đi muộn công khai cũng chẳng ai dám nói gì.
Hạ Tu bực bội cười hai tiếng, giúp cô vén lại mái tóc hơi rối do vừa rồi bị kéo lên giường:
"Thường ngày anh không ngủ nướng đâu, chẳng biết tại sao tối qua lại ngủ ngon đến vậy, ngủ thẳng đến giờ luôn."
"Chắc tại anh không muốn làm bữa sáng ấy mà."
Hạ Tu cười một tiếng, xoay mình hôn lên môi Giản Ngôn. Ban đầu Giản Ngôn còn phản kháng, sau đó thì dần dần đắm chìm trong nụ hôn của anh. Trên người Hạ Tu chẳng có quần áo, Giản Ngôn cảm được đầu ngón tay cô đang áp vào da thịt nóng bỏng.
Hạ Tu không tự chủ được khẽ cọ vào người cô, giống như đang đòi hỏi thứ gì đó, nụ hôn của anh đi từ cổ của cô xuống tới ngực, ngay cả tay cũng luồn theo cổ áo của cô vào trong thăm dò.
Giản Ngôn không tự chủ khẽ rên lên một tiếng, Hạ Tu khẽ day day xương quai xanh của cô, ôm lấy cô sát lại người mình:
"Khoảng cách như thế này em có thấy khó chịu không?"
Giọng nói của anh bị đè xuống thấp, giống như đang kiềm chế thứ gì đó. Nhưng khi âm thanh hấp dẫn ấy lọt vào tai của Giản Ngôn lại trở thành một chất xúc tác làm cô tan chảy, khiến cho cơ thể cô mềm nhũn.
Có chút khó chịu…
Cô trả lời một câu, hơi thở không ổn tịnh, đôi mắt đẹp của Hạ Tu khẽ nhíu lại, hơi nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Trong lòng Giản Ngôn có chút lúng túng, dùng âm thanh chỉ có cô và Hạ Tu mới nghe được nói:
"Không phải loại cảm giác khó chịu chán ghét đâu."
Đôi mắt của Hạ Tu giật giật, dường như biết cô đang đề cập tới loại khó chịu nào. Khóe miệng anh cong lên, áp sát vào người cô lần nữa:
"Vậy nếu chúng ta gần gũi thêm chút nữa thì em cũng không khó chịu phải không?"
Giản Ngôn bị anh hỏi tới nỗi mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới đẩy được anh cách ra một chút:
"Sao anh không súc miệng đã hôn môi rồi?"
Trong mắt Hạ Tu lóe lên ý cười, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!