Editor: Yulmi2704
Hạ Tu im lặng một chút, sau đó đó cúi đầu cười ra tiếng.
Giản Ngôn bị anh cười cũng trở nên lúng túng, nhưng cô thực sự rất để ý mấy quả dâu này, bởi vì một khi đã hái rồi thì cô phải trả tiền đó…
Á, ngại quá… Cô cầm mấy quả dâu bỏ lại vào rổ, cười hối lỗi với Hạ Tu. Trên miệng Hạ Tu vẫn ngập ý cười, nhìn cô đáp:
"Không sao, là tôi không tốt, tôi nên nghiêm túc chọn dâu mới phải."
Giản Ngôn: ….
Hạ Tu nói xong liền nghiêm túc chọn một quả dâu, đặt vào lòng bàn tay đưa cho Giản Ngôn xem:
"Quả này thế nào? Cuống vừa phải, màu sắc đều, đánh giá 10đ."
Ừ, tốt đấy.
Hạ Tu cười cười rồi hái nó xuống, bỏ vào trong hộp. Bởi vì cô ngắt ngang lời anh, anh cũng không biết phải nói gì tiếp theo, bèn nói thẳng với cô: "Lúc trước ở canteen em nhắc đến cha mẹ tôi, tôi thực sự có chút tức giận, nhưng đều khiến tôi tức giận nhất là đã lỡ miệng nói Triệu Dĩnh Phương không phải mẹ ruột tôi.
Tuy bà ta không phải là mẹ ruột, nhưng đây là bí mật của nhà họ Hạ, Hạ Cảnh Long vẫn luôn nói với bên ngoài rằng tôi là đứa con cả của Triệu Dĩnh Phương…
"Hạ Tu nói đến đây thở dài một hơi, msau đó tiếp tục:"Tôi đến nhà họ Hạ lúc 7 tuổi, ông ta nói rằng bởi vì lúc ra đời cơ thể tôi không được tốt, cho nên phải ở nước ngoài để chữa trị.
"Anh cười trào phúng:"Lời nói dối này người khác tin được bao nhiêu phần thì tôi không biết, nhưng chẳng ai đào sâu thêm, mấy người đó đối xử với tôi tốt như thể tôi là cậu cả nhà họ Hạ vậy, thương trường mà, ai cũng đều sống dối trá như thế.
"Giản Ngôn khẽ mím môi, không biết nên nói gì. Lúc nhỏ cô cảm thấy, nếu như nhà cô có tiền, cô đã không phải sống khổ sở như thế, nhưng thực sự nếu giàu có như nhà họ Hạ của anh, thì vẫn tồn tại nhiều nỗi khổ khác. Hạ Tu im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng nói:"Mẹ tôi qua đời năm tôi 7 tuổi…
"Giản Ngôn đột nhiên đè tay anh lại:"Đừng nói nữa.
"Hạ Tu nghiêng đầu nhìn cô, Giản Ngôn thở ra một hơi, nói:"Đó là những kí ức buồn, đừng ép ản thân phải nhớ lại.
"Đôi mắt Hạ Tu hơi có ánh nước, một lúc sau, anh để ý đến bàn tay cô đang đặt lên bàn tay mình. Anh có chút chần chừ nhìn Giản Ngôn:"Em… đang chạm vào tôi.
"Giản Ngôn lúc này mới chú ý rằng mình đã chạm vào anh, hơn nữa là do cô chủ động. Hạ Tu thấy biểu hiện cô khác thường, cười xoa dịu bầu không khí:"Tiếp theo chắc em sẽ không đánh tôi đâu nhỉ?
"Giản Ngôn mín môi, cười một tiếng, rụt tay lại, cô trừng mắt nhìn anh:"Thực ra thì chuyện của tôi nghiêm trọng hơn của anh, tôi không phải có chứng kháng cự đàn ông, mà là có chứng ghét đàn ông.Hạ Tu nhíu mày:Chứng ghét đàn ông?Ừ, từ lúc nhỏ đã có rồi. Cha tôi rất mê cờ bạc, thua rất nhiều tiền, những thứ có giá trị trong nhà đều bị ông ta đem đi cầm cố để trả nợ, nhưng vẫn không đủ. Mỗi ngày bọn đòi nợ đều đến trước cửa nhà đòi tiền, còn dùng sơn đỏ vẽ trước cửa nữa. Có một lần họ xông thẳng vào nhà, ép cha tôi trả nợ.
Có thể là do thấy trong nhà chẳng có thứ gì đáng tiền có thể gán nợ nữa, gã liền nói với ông ta, không có tiền trả nợ, chỉ bằng lấy con gái gán nợ đi.
Hắn nói rồi liền đưa tay sờ mặt tôi – dù chỉ chạm vào mỗi khuôn mặt, nhưng nó khiến tôi có cảm giác rất ghê tởm, mỗi lần nhớ lại da gà đều nổi khắp người.
"Tuy Giản Ngôn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hạ Tu nghe thấy mà lòng đau nhói. Anh cau mày, nhìn cô hỏi:"Sau đó thì sao?Giản Ngôn đáp:Lúc đó cha tôi đã uống say, tôi thật sự rất sợ bị họ bắt đi, may mà mẹ tôi về kịp, bà liều mạng bảo vệ tôi, đuổi mấy người đó đi.
Sau đó cha tôi tỉnh rượu, chủ động ly hôn với mẹ, bây giờ… cũng không biết đã đi đâu, có lẽ đã bị lũ côn đồ kia đánh chết từ lâu rồi.
"Hạ Tu không nói gì, lông mày vẫn nhíu chặt. Giản Ngôn cười, nói:"Sau ngày hôm đó, tôi phản ứng rất mạnh khi người khác giới chạm vào, bọn họ mà tới gần thì tôi sẽ trở nên kích động.
"Hạ Tu nhìn cô, từ từ nâng tay phải lên, dùng ngón tay vuốt ve gò má cô:"Có cảm thấy ghê tởm không?Giản Ngôn lắc đầu:Có lẽ là… do anh đẹp trai đấy.
"Hạ Tu hơi cong môi, lúc anh đang định nói gì đó, thì nghe ông chủ vườn dâu đứng cách đó không xa, la to với bọn họ:"Hai vị soái ca, mĩ nữ bên kia ơi, muốn nói chuyện yêu đương thì về nhà mà nói, đường ở đây nhỏ, hai người đứng đó chắn đường người ta rồi.
Vả lại dù dâu chín rất nhiều, nhưng người ta hái hết thì hai người không có cái gì để cầm về đâu đấy!Hạ Tu:…Giản Ngôn:…Ừm, chúng ta nên hái dâu trước đi.
"Hạ Tu cầm lấy cái rổ từ tay Giản Ngôn, tiếp tục men dọc theo các luống cây. Dọc đường đi thu hoạch cũng được kha khá, mãi đến khi cái rổ không thể đựng thêm nữa thì hai người mới đi ra khỏi vườn dâu. Ông chủ cân cho bọn họ, gần 3 cân, Giản Ngôn vừa định trả tiền thì đã bị Hạ Tu ngăn lại:"Sao lại để em trả tiền được chứ.Á…
"Giản Ngôn ngừng lại một chút, nói với anh:"Nhưng tôi muốn ăn đống dâu này, anh…Hạ Tu buồn cười:Cho em hết đấy, tôi không định giành với em đâu.Giản Ngôn:…
"Cô nhìn Hạ Tu trả tiền, lễ phép gật đầu với anh:"Cảm ơn giám đốc Hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!