Editor: SherryTan
Beta: Yulmi2704
Hạ Tu vừa nói dứt lời thì đứng lên thu dọn hộp cơm còn đang ăn dở, sau đó rời đi. Giản Ngôn vẫn ngồi yên tại chỗ, chưa hồi phục lại tinh thần sau cú shock vừa rồi.
Hình như cô đã nói lời không nên nói, giám đốc Hạ trông cực kì tức giận. Thật ra thì cô chỉ là một nhân viên bình thường, không nên nói mấy chủ đề như thế này với anh ta mới phải, nhưng có thể là do dạo gần đây hai người hay ngồi ăn cùng nhau quá thoải mái, cho nên cô đã vô tình quên mất giới hạn.
Không chỉ chạm vào giới hạn, mà còn giống như chọc anh lên cơn lôi đình.
Câu nói Triệu Dĩnh Phương không phải mẹ anh của Hạ Tu vẫn lặp đi lặp lại trong đầu Giản Ngôn, ngoại trừ có một chút kinh ngạc, thì trong đầu liền nghĩ đến một vở kịch ân oán nhà giàu.
Trong hộp cơm vẫn còn phân nửa thức ăn, nhưng Giản Ngôn hoàn toàn không có khẩu vị, cô ngồi bần thần trong canteen một lúc, sau đó dọn dẹp hộp cơm, quay lại khu bán hàng.
Nguyên một buổi tối nay, Giản Ngôn cứ thấp thỏm trong lòng mãi, không phải lo lắng việc Hạ Tu đuổi việc cô, mà là sợ câu nói của cô thật sự đã làm tổn thương người khác.
Ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhớ đến chuyện trước kia, cô tự hiểu khi vạch vết thương của người khác ra xem thì người đó sẽ đau đến mức độ nào.
Sao cô lại nhắc chuyện trong nhà của anh vậy cơ chứ?
Giản Ngôn vô cùng buồn phiền, dù là bạn thâm giao nhiều năm thì cũng có những thứ không nên tùy tiện nhắc đến, huống chi… Cô và Hạ Tu mới có mối quan hệ thân thiết như thế.
Tổ trưởng cũng nhìn ra sắc mặt tối nay của cô không được tốt, nghĩ cô cảm thấy không khỏe, nhưng khi hỏi thì cô cái gì cũng không nói.
Cố gắng chịu đựng đến lúc tan ca, Giản Ngôn nhìn Hạ Tu dẫn theo quản lý các lầu đi kiểm tra một vòng trung tâm thương mại, nhưng từ đầu đến cuối, anh chẳng hề liếc mắt đến Mộng Huyễn Y Thụ một lần.
Trong lòng Giản Ngôn càng cảm thấy uể oải hơn, cô vốn muốn tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi với anh, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi, bởi vì căn bản đối phương chẳng muốn nghe cô nói.
Sau khi về nhà cô liền bắt đầu vẽ, nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể tạm thời quên đi chuyện của Hạ Tu, cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh Giáng sinh rồi, nhưng tâm trạng cô vẫn xấu như thế, chẳng hề thay đổi. Cô mở QQ, nhìn mọi người trong danh bạ, cuối cùng nhắn cho Nam Tư một tin nhắn.
Đường Chỉ: Nam Tư đại thần, anh có online không?
Thường thi đêm nào Nam Tư cũng sẽ online, cô sẽ nhắn tin cho anh, một lúc sau anh sẽ trả lời, nhưng tối nay, mãi đến khi cô đi ngủ, anh cũng chẳng trả lời cô.
Cô có cảm giác chắc chắn hôm nay cô đã gặp sao Thủy nghịch hành (1), không chỉ kiến giám đốc Hạ nổi giận, mà ngay cả Nam tư cũng mặc kệ cô.
(1) Mỗi năm, có khoảng 3 đến 4 lần Trái đất và Sao Thủy chạm mặt nhau, và mỗi lần như vậy, sao Thủy như thay đổi quỹ đạo, đi giật ngược trên bầu trời. Nhưng thực ra, quỹ đạo của cả 2 hành tinh vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Thứ gây nên hiện tượng này nằm ở sự chênh lệch về tốc độ và quỹ đạo.
Do sao Thủy có quỹ đạo quanh Mặt trời ngắn hơn, nên sẽ có một thời điểm nó đuổi kịp rồi vượt mặt Trái đất. Cũng giống như khi bạn ngồi trong xe, một chiếc chạy chậm, một chiếc chạy nhanh thì bạn sẽ thấy xe chạy chậm như đi lùi khi bị xe chạy nhanh qua mặt, dù thực tế là không.
Hôm sau cô vẫn làm ca tối, buổi sáng cô lại khó rời giường như cũ. Lúc Lâm Trân gọi điện đến, Giản Ngôn vẫn chưa tỉnh giấc, điện thoại vang lên một lúc lâu cô mới mơ màng bắt máy: Alo?
Lâm Trân ở đầu dây bên kia hơi ngẩn người một chút, hỏi lại:
"Hôm nay phải gió gì thế, sao vẫn chưa dậy?"
Giản Ngôn lầm bầm hai tiếng mà không nói gì, cả tối ngủ không ngon, lại còn mơ thấy giám đốc Hạ truy sát cô.
"Chị kể em nghe, hôm nay chị phải đi gặp trưởng bối."
Giản Ngôn vẫn mơ hồ, theo bản năng hỏi ngược lại: Gặp trưởng bối gì?
Lâm Trân nói: "Chị và Đường Chính đang hợp tác, chính là giả làm người yêu của nhau. Cả Đường Chính và chị bây giờ đều đang bị ép kết hôn gấp, chẳng qua tình huống cả hai có chút khác nhau, anh ta không muốn kết hôn, chị thì muốn kết hôn nhưng những ứng cử viên kia đều là những người không đứng đắn.
Chị nghĩ bạn bè của Đường Chính thế nào cũng giống như đại công tử họ Hạ, là loại đàn ông chất lượng, nói không chừng theo anh ta vụ này có thể kết thân với một anh chàng tốt!
"Lâm Trân hưng phấn, nói một tràng dài, rồi gào một tiếng với điện thoại:"Này, Giản Ngôn, em có đang nghe không?Ừm, đang nghe…
"Giản Ngôn vẫn mơ màng đáp:"Chị nói chị hợp tác với Đường Chính…Ừ, vả lại hợp tác với anh ta thì khá an toàn, bời vì anh ta là… Em cũng hiểu mà!Ừm…Em chưa tỉnh ngủ hả?Ừm……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!