Chương 21: (Vô Đề)

Editor: Ann Yang

Beta: Yulmi2704

Bữa trưa của Giản Ngôn có khoai môn ngào đường, thịt kho đậu ăn kèm với một chén cơm, hộp cơm bị cô nàng dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng đã qua bốn tiếng kể từ bữa trưa, cho nên cô có thể giống như chưa ăn trưa, một hơi ăn hết… Hạ Tu đếm đếm, ăn hết năm đĩa thịt ba chỉ nướng rồi.

Không, cô ấy lại bắt đầu ăn tiếp đĩa thứ sáu.

Hạ Tu hứng thú nhìn cô:

"Buổi trưa cô ăn không no sao?"

Giản Ngôn vừa nướng thịt vừa trả lời:

"Cái này không liên quan đến việc tôi có ăn no hay không, tôi chỉ đơn giản là muốn ăn mà thôi. Mẹ tôi có nói tôi bây giờ là muốn bù lại tật biếng ăn hồi nhỏ."

Hạ Tu cười nói:

"Bình thường không nghĩ cô có thể ăn như vậy đó."

"Bình thường tôi đều khống chế cả, nhưng hôm nay giám đốc Hạ mời khách, dĩ nhiên là tôi phải ăn nhiệt tình rồi."

Hạ Tu: ….

Các đồng nghiệp nữ nghe cô nói vậy cũng sôi nổi nói muốn ăn nhiệt tình để biểu thị thành ý.

Hạ Tu dở khóc dở cười, lại gọi phục vụ mang thêm vài món ăn nữa.

Một đám chị em phụ nữ ngồi ăn cơm cùng nhau tất nhiên sẽ líu ra líu ríu, Hạ Tu không chen được vào giữa họ cho nên chỉ im lặng ngồi bên cạnh nướng thịt.

Giản Ngôn đi tới, cầm lấy cây cọ trong tay anh, nói:

"Giám đốc Hạ, để tôi nướng cho, anh đi ăn cái gì đi."

Hạ Tu nhìn cô nở nụ cười:

"Buổi trưa tôi ăn rất no rồi."

Giản Ngôn: ….

"Trưa ăn no thì bây giờ cũng đói bụng rồi." Cô gắp một con sò trên vỉ nướng đặt xuống đĩa của Hạ Tu:

"Anh ăn nhiều một chút."

Cảm ơn. Hạ Tu giương cao khóe miệng, nở nụ cười làm cô nnghĩ đến bức họa cô vẽ anh trong máy tính của mình. Cô không tự nhiên chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào các loại rau củ và thịt trên vĩ nướng.

Ăn xong thịt nướng, vốn dĩ Hạ Tu định sẽ quay lại công ty làm việc, nhưng các nhân viên đang vô cùng hào hứng, đều đề nghị đi hát karaoke. Thật may là ở trung tâm thương mại Tinh Quang có KTV, không cần chạy đi chạy lại, rất tiện.

Hạ Tu rất ít đi KTV, mà có đi thì anh cũng ít hát, ngoại trừ khi tụ họp với mọi người ở phòng làm việc:

"Mọi người cứ đi hát đi! Tiền cứ tính cho tôi là được."

Tổ trưởng nói:

"Giám đốc Hạ mời chúng tôi ăn cơm, nên bây giờ chúng tôi muốn mời anh đi hát, không biết giám đốc Hạ có nể mặt không?"

Thật ra Giản Ngôn cũng có chút mong đợi, giọng nói Hạ Tu dễ nghe như vậy, khi hát nhất định sẽ rất hay, không biết có hát hay hơn Nam Tư không?

Nhìn tất cả mọi người đang dùng vẻ mặt mong đợi nhìn mình, Hạ Tu thật sự không nỡ từ chối, đành đồng ý cùng các cô đi KTV, cùng lắm không hát là được. Nhưng anh nhanh chóng phát hiện, nhân viên Mộng Huyễn Y Thụ đều là những người vô cùng náo nhiệt, cho dù không muốn hát, chưa chắc mấy cô nàng đã đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!